Chơi xong ván này, Tần Bảo liền chạy biến.
Hứa Đường Chu còn nhắn tin hỏi cậu có bị mất kết nối không, Tần Bảo bèn viện đại một lý do để lấp liếʍ. Một lát sau, Hứa Đường Chu cũng thoát game, rồi còn gọi điện trực tiếp cho cậu.
Chẳng lẽ muốn mời mình chơi tiếp?
Tần Bảo mặt đen kịt: “ Anh không làm phiền hai người nữa nhé.”
Hứa Đường Chu nói bọn họ cũng không chơi tiếp nữa.
“Đã mười một giờ rồi, đến giờ anh ấy đi ngủ. Em không muốn để anh ấy thấy em còn online vào giờ này.” Hứa Đường Chu nói, “Hôm nay anh thế nào?”
Hứa Đường Chu biết hôm nay là lần đầu tiên Tần Bảo lên sân khấu của Marcos Malory, rất hào hứng và cũng đầy ngưỡng mộ.
“Cũng tạm thôi.” Tần Bảo nói, “Chỉ là từ hôm qua tôi bắt đầu không dám ăn gì, hôm nay bị hạ đường huyết.”
Hứa Đường Chu: “ Em biết mà, ăn vào thì bụng sẽ phình. Vậy giờ anh cảm thấy đỡ hơn chưa?”
“Đỡ hơn nhiều rồi.”
Hứa Đường Chu lo lắng: “ Em có quen một người bạn, anh ấy có một video tập thở bằng bụng, ăn tạm chút gì đó cũng sẽ không rõ lắm. Anh tập thử đi, lần sau gặp tình huống như thế này sẽ không phải lo nữa. Với lại, em thấy ngoài Marcos Malory ra, chỗ khác sẽ không yêu cầu khắt khe đến vậy đâu, mà cho dù bụng có phình lên thì họ cũng không nhận ra đâu.”
Tần Bảo đi ra ban công nhỏ, nhìn thấy ông cụ không còn ở ngoài vườn nữa, bèn lén châm một điếu thuốc: “Video gì vậy, gửi anh xem thử.”
Hứa Đường Chu: “Ồ, em sẽ nhờ người bạn đó gửi cho.”
Trong lúc đó, Hứa Đường Chu vẫn không cúp máy, vừa tìm vừa nói với Tần Bảo: “Thật ra em có một chuyện muốn nói với anh, nhưng em định đợi anh xong việc đã.”
Tần Bảo: “Chuyện gì?”
Hương vị bạc hà lan tỏa trong miệng, đầu óc cậu lại nhớ đến viên kẹo ngậm hồi sáng nay.
...Và cả ngón tay đang chạm vào môi mình.
Đầu dây bên kia, Hứa Đường Chu lên tiếng: “ Em hình như thích một người rồi.”
Tần Bảo quên luôn cả viên kẹo, quên luôn điếu thuốc: “Cái gì? Em yêu rồi à?”
“Không có! Còn chưa đâu vào đâu!” Hứa Đường Chu giải thích đầy lo lắng, “Thật ra em cũng không hiểu lắm, bọn em gặp nhau chẳng được bao nhiêu lần, nhưng hễ anh ấy nói chuyện với em là tim em đập rất nhanh, nằm trên giường cứ nghĩ mãi về những khoảnh khắc bên nhau, không thể kiềm chế được. Những lời anh ấy nói, giọng của anh ấy, và cả một nụ cười, tất cả đều tua đi tua lại trong đầu em.”
“Như thế… có được coi là thích không?”
Tần Bảo sững người.
Tim cậu cũng đập nhanh theo từng lời Hứa Đường Chu nói, thậm chí còn tưởng tượng ra một khung cảnh, dưới ánh hoàng hôn, bóng dáng mơ hồ của ai đó.
So với “chưa gặp nhau mấy lần” của cậu nhóc, còn vượt xa hơn.
Chả trách thấy mùi hương ấy quen thuộc, hóa ra là anh ta.
Không chịu kiểm soát thông tin tố như thế này, có phải muốn thu hút người khác không.
“ Anh không biết.” Tần Bảo đáp, “ Anh chưa từng thích ai.”
Hứa Đường Chu thất vọng: “Ừm, được rồi.”
Ngừng vài giây, Hứa Đường Chu vẫn không thể kìm được: “Anh không tò mò người em đang nói là ai à?”
Hứa Đường Chu: “Ai?”
“Anh chậm chạp quá, nghĩ không ra sao.” Hứa Đường Chu tiết lộ như một bí mật, “Chính là anh vừa chơi game với bọn mình đấy.”
Tần Bảo bừng tỉnh.
Thật sự là bất ngờ!
Lời tác giả:
Tần Bảo cười: Hóa ra từ lúc đó mình đã là một phần trong cuộc chơi của các cậu.