Đã Seen, Không Rep

Chương 5

Nói là đi đường tắt, nhưng Tần Bảo đến nơi tổ chức tiệc cũng mất nửa tiếng.

Thấy cậu vẫn còn lành lặn, Đơn Nhất Minh đứng chờ ở cửa chỉ thấy chân mình mềm nhũn, lưng toát mồ hôi: : “Anh ơi, anh Bảo của em, lần sau xin anh đừng đùa kiểu này nữa."

"Anh sợ cái gì? Ngã thì cũng là em ngã thôi."

Cậu thiếu niên tháo mũ bảo hiểm, khẽ liếc mắt. Gương mặt trắng trẻo ửng hồng, những giọt mồ hôi đọng trên thái dương, trông đẹp đến khó tả.

Đơn Nhất Minh mãi mới thốt ra ba chữ: "Phạm pháp đấy!"

Ném mũ bảo hiểm và chìa khóa cho Đơn Nhất Minh, Tần Bảo xuống xe.

Cậu không mấy bận tâm: "Tí nữa em đi tự thú là được chứ gì."

Cậu đứng đó, không thấp hơn Đơn Nhất Minh là bao, tóc rối bù xù, áo phông trắng sau lưng cũng ướt đẫm mồ hôi, vừa mở miệng đã hỏi: "Quần áo mang cho em đâu?"

"Ở trên lầu, anh đã đặt phòng cho em rồi." Đơn Nhất Minh đáp, rồi nhấn mạnh "Tần Bảo, sau này em không được phép tùy tiện lái xe của anh."

Tần Bảo hơi sốt ruột: "Đừng nói nhảm nữa. Xe của anh nặng chết đi được, nếu không phải vì vội thì em cũng chẳng thèm."

Dù là cửa sau của nơi tổ chức tiệc, nhưng vì khách nhiều nên vẫn có không ít người qua lại.

Lo sợ bị người quen bắt gặp mình trong bộ dạng lôi thôi thế này, Tần Bảo không nói nhiều, bảo Đơn Nhất Minh dẫn đường đến phòng luôn.

Giữa đường gặp em gái của Đơn Nhất Minh là Đơn Nhất Khả.

Đơn Nhất Khả đang ngậm kẹo mυ'ŧ, không quên báo tin cho Tần Bảo: "Anh Bảo, chú Tần đang tìm anh đấy."

"Ừ."

Đơn Nhất Khả lại nói: "Em đã nói cho chú biết số phòng của anh rồi."

Đơn Nhất Minh: "..."

Tần Bảo đáp: "Cảm ơn em nhé."

Cũng không biết là gián điệp bên nào nữa.

Con bé mới tròn 12 tuổi, cũng là Alpha, vừa bước vào giai đoạn phát triển tuyến, có lẽ hơi ngốc nghếch.

"Không có gì." Cô bé mặc váy hoa, xoay quanh Tần Bảo như con bướm, "Anh Bảo trang điểm đẹp quá, lông mi giả trông tự nhiên ghê. Em đang học trang điểm, cho em xin link được không?"

Ba người quẹt thẻ vào phòng, Tần Bảo ném ba lô xuống đất, bắt đầu cởϊ áσ: "Không có link lông mi, thật sự muốn thì đi hỏi mẹ anh đi."

Đơn Nhất Khả nói: "Chú Tần không phải đã ly hôn với mẹ anh rồi sao? Em thấy hôm nay cô Vinh không đến mà."

Cô em gái vẫn như thường lệ nhảy múa trong khu vực cấm của Tần Bảo.

Cậu quay đầu lại, hàm răng đã nghiến chặt: "Đơn Nhất Minh."

Thiếu niên vừa trưởng thành, cởϊ áσ ra có thể thấy vai rộng hơn hồi nhỏ nhiều, eo thon gọn, ngực phủ một lớp cơ bắp mỏng.

Đơn Nhất Minh "dạ" một tiếng, đưa tay che mắt em gái, tự giác nói: "Anh dẫn nó đi ngay."

Đơn Nhất Khả không hiểu: "Anh làm gì vậy?"

Đơn Nhất Minh kéo cô bé ra ngoài.

"AO không nên thân mật quá."

"Hả? Có liên quan gì đến anh Bảo đâu? Trước đây có phải chưa từng nhìn thấy đâu."

Ba đứa hồi nhỏ mỗi năm đều cùng học bơi vào kỳ nghỉ hè mà.

"... Bây giờ không được nhìn nữa."

"Tại sao vậy?"

"Không có tại sao cả." Đơn Nhất Minh đảo mắt, "Tóm lại là không được nhìn."

Hai người nhanh chóng biến mất ở cửa, Tần Bảo ngẩn người ra một lúc mới hiểu họ đang tránh cái gì. Cậu đã quen với việc thay đồ trên sàn diễn trước mặt mọi người, không phân biệt giới tính, cậu thậm chí còn không nhận ra có gì không ổn.

Phân hóa thật phiền phức, cậu vừa nghĩ, vừa xé miếng dán tuyến sau gáy ra. Ngay cả Đơn Nhất Khả cũng bắt đầu phân biệt Alpha và Omega.

Bộ lễ phục Đơn Nhất Minh mang đến cho cậu đặt ở cuối giường.

Một bộ vest trang trọng, kèm theo một chiếc nơ đen.

Tần Bảo tắm xong, miễn cưỡng tháo khuyên tai xuống, để phòng ngừa còn dùng phấn nền che đi hình xăm ở cánh tay và mắt cá chân. Xong xuôi cậu gội sạch thuốc nhuộm tóc tạm thời, chải tóc ngược về phía sau, để lộ vầng trán sáng bóng.

Tiếp đó, cậu mặc sơ mi, bộ vest, cài nút cổ áo đến tận cùng, rồi thắt nơ.

Từng lớp từng lớp chồng lên nhau, trong dịp như hôm nay, cậu phải đóng vai một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Có vẻ Tần tiên sinh đến đúng giờ.

Vào cửa thấy cậu ăn mặc như vậy, Tần tiên sinh nuốt lại những lời dạy dỗ đang định nói: "Chuẩn bị xong chưa?"

Không nhắc đến chuyện cậu xé hộ chiếu nữa.

"Xong rồi." Tần Bảo nói, "Ông ở đâu ạ?"

Tần tiên sinh: "Đang nói chuyện với khách bên ngoài, vừa nhắc đến con. Chuyện con một mình ra nước ngoài lần này, ba đã giúp con giấu ông, lần sau không được bồng bột chạy ra ngoài như vậy nữa. Hôm nay là sinh nhật ông, cứ chiều ý ông một chút, một lát nữa để ông nói vài câu cũng không sao, đừng động một tí là giở tính nóng nảy."

Tần Bảo: "Con biết rồi."

Tần tiên sinh yên tâm gật đầu, lại quan tâm hỏi: "Đã thay miếng dán tuyến chưa?"

Tần Bảo: "Thay rồi ạ."

"Thuốc ức chế thì sao? Có mang theo không?"

"Có mang."

Tần tiên sinh vẫn không yên tâm: "Trong tiệc có nhiều người, hay là con hít vài hơi trước đi?"

Tần Bảo có chút bất lực: "Ba, con không yếu đuối đến thế."

Hai cha con bước vào thang máy.

Chiều cao của Tần Bảo đã gần bằng cha. Mấy năm nay thời gian cha con ở gần nhau thực sự rất ít, lại thường xuyên cãi nhau về chuyện Tần Bảo đi diễn. Mỗi lần gặp mặt Tần tiên sinh đều có ý kiến về cách ăn mặc "lố lăng" của cậu, hiếm khi hai người có thể nói chuyện bình tĩnh được vài câu.

Tần tiên sinh thấy cậu ăn mặc nghiêm chỉnh, ngoan ngoãn như vậy, lòng mềm nhũn.

Tuy làm người mẫu, làm ngôi sao không phải là con đường tốt. Nhưng đứa trẻ này mới bao nhiêu tuổi, được nuông chiều từ nhỏ, vậy mà lại có thể chịu khó chịu khổ, đầy chí khí vươn lên như vậy, Tần tiên sinh không phải là không đau lòng.

Vì vậy Tần tiên sinh dịu dàng hỏi: "Lần này con ra ngoài một mình, không có ai bên cạnh giúp đỡ, có phải rất mệt không?"

"Cũng bình thường."

Chiếc nơ khiến Tần Bảo cảm thấy bị gò bó.

Cậu không thoải mái kéo kéo nó, "Cũng không khác gì trước đây, không có anh Lư lải nhải bên tai còn yên tĩnh hơn, anh ấy nói nhiều lắm."

Tần tiên sinh vốn tự hào là người nhã nhặn tinh tế, giờ đành ngậm miệng: "..."

Phòng tiệc đông đúc khách khứa, vô cùng náo nhiệt, những nhân vật có máu mặt từ các giới đều có mặt ở đây.

Ông nội Tần tóc hai bên thái dương đã bạc, nhưng tinh thần vẫn minh mẫn, tuy vì chấn thương chân cũ từ thời trẻ nên phải chống gậy. Nhưng dù sao cũng là người từng ra chiến trường, thân hình ấy nhìn từ phía sau gần như không khác gì người trẻ tuổi.

Đợi Tần Bảo đến bên cạnh, ông vui vẻ giới thiệu cậu với các vị khách quý, nói: "Thành tích học tập không tốt lắm, đi học thêm nên đến muộn."

Tần Bảo: "..."

Thành tích của cậu tuy không phải top đầu, nhưng cũng không cần phải đi học thêm. Cùng lắm là vì công việc bỏ lỡ bài vở nên nhờ thầy cô dạy kèm định kỳ. Ai ngờ Đơn Nhất Minh lại tìm cho cậu một lý do vụng về như vậy, mặt cậu đỏ bừng lên từng đợt.

Đơn Nhất Minh đâu rồi?

Cậu dùng ánh mắt tìm kiếm, quyết định sẽ ám sát anh ta.

Đứng chịu đựng ánh mắt "từ ái" của các vị khách mời và cùng ông ứng phó, Tần Bảo đã đứng được nửa tiếng mới cuối cùng lấy cớ đi vệ sinh để thoát thân.