Khi tỉnh dậy, trong phòng chỉ còn lại mỗi Tần Bảo.
Cậu ngồi trên giường ngây người ra một lúc, lấy điện thoại ra cặm cụi gõ chữ gửi cho Hứa Đường Chu: [Anh thật sự không rửa dương mai cho Lê Nam Nguyệt.]
Bên đó đang bận tập duyệt, có lẽ đang bận, không trả lời cậu.
Hôm nay là Chủ nhật, Tần Bảo cũng rất gấp gáp, cậu phải vội vã trở về để tham gia bữa tiệc sinh nhật của ông nội. Hậu quả của việc tâm sự thâu đêm với bạn là ngủ quên, cậu không dám chậm trễ, vội vàng trả phòng đi ra sân bay.
Đường đi bị tắc, khi đến sân bay chỉ còn năm phút nữa là máy bay cất cánh.
May mắn vì chê hành lý Lê Nam Nguyệt đã chạm qua là bẩn, lần này cậu không mang gì cả, chỉ đeo một cái ba lô rất to, đeo khẩu trang rồi chạy như gió đến cửa lên máy bay.
Là người cuối cùng lên máy bay, không tránh khỏi bị những hành khách khác chú ý tới.
Tối qua Tần Bảo chưa tẩy trang kỹ, đuôi tóc màu xanh xám của cậu vẫn dính vài hạt kim tuyến. Cậu biết lúc này mình trông có vẻ hơi chật vật, nhưng ánh mắt của Alpha ngồi bên cạnh dừng lại trên người cậu cũng hơi lâu quá đấy nhỉ?
Tần Bảo vốn cũng không muốn để ý tới, đợi máy bay ổn định rồi lấy bài tập ra, bắt đầu chăm chú làm bài.
Nhưng mùi tin tức tố của Alpha kia đang dần xộc vào mũi.
Là người ngồi bên cạnh cố tình phát ra.
Tần Bảo liếc nhìn đánh giá. Đối phương khoảng hơn 30 tuổi, dáng người hơi béo, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cậu, ý muốn bắt chuyện rõ ràng.
Mùi tin tức tố hôi hám ngày càng nồng nặc.
Tần Bảo đã gặp rất nhiều người như vậy, nhưng nhịn một lúc thực sự không chịu nổi nữa, bèn "bộp" một cái đóng sách bài tập lại, kéo khẩu trang xuống, quay đầu sang hỏi hẳn: "Anh nhìn đủ chưa?"
Khi nhìn rõ mặt cậu, đối phương có vẻ rất ngạc nhiên.
So với vóc dáng cao gầy, khuôn mặt đang giận dữ kia rõ ràng vẫn còn là một thiếu niên, Omega tuổi còn rất trẻ, nhiều nhất cũng chỉ 15, 16 tuổi.
Cuốn sách đã đóng lại trong tay cậu bên trên ghi rõ tiêu đề : "Tập luyện Toán học lớp 10 Thủ đô".
Alpha vội vàng giải thích: "Không phải, tôi tưởng..."
"Anh nghĩ gì vậy?" Tần Bảo hỏi một cách hung dữ, "Còn nhìn nữa là tôi tố cáo anh tội quấy rối tìиɧ ɖu͙© đấy."
Alpha lúng túng quay mặt đi: "... Hiểu lầm, hiểu lầm, xin lỗi."
Trẻ con bây giờ ăn gì mà cao thế này!
Tần Bảo nhìn chằm chằm anh ta một lúc, chắc chắn rằng anh ta sẽ không quấy rối cậu nữa, rồi mới mở lại tập bài tập và dùng cánh tay che nó lại.
Khi đáp xuống thủ đô, đúng lúc gặp phải giờ cao điểm , giao thông ở thủ đô kẹt cứng không nhúc nhích.
Dọc đường điện thoại của Tần Bảo liên tục đổ chuông, toàn là tin nhắn từ mấy người bạn thân. Họ nói rằng ông cụ đã hỏi cậu ở đâu vài lần rồi, họ sắp không giúp cậu che giấu nổi nữa.
Bọn họ chẳng có việc gì làm nên từ sáng sớm đã bị ba mẹ dẫn đến bữa tiệc, còn tích cực hơn cả cậu - cháu ruột.
[Có nhiều khách đến lắm, ai cũng hỏi thăm cậu.]
[Quy mô lớn thật, tôi còn thấy cả XXX nữa.]
[Đương nhiên, ông cụ bảy mươi tuổi rồi, ai mà không đến mừng thọ chứ?]
[Người sắp đến đông đủ rồi.]
Thủ đô đang nắng chói chang.
Xe taxi bị kẹt cứng trên đường , Tần Bảo thúc giục mấy lần, lại hỏi tài xế có thể đi đường tắt không. Cậu biết có một con đường nhỏ, đi qua đường đó sẽ nhanh hơn nhiều.
"Không có cách nào đâu." Tài xế cáu kỉnh nói, "Cậu nhìn xem, xe tôi kẹt ở đây không nhúc nhích nổi , làm sao đi đường tắt? Nếu cậu gấp quá, tôi khuyên cậu nên chạy bộ, có lẽ còn nhanh hơn lái xe."
Tần Bảo: "..."
Từ đây đến bữa tiệc còn hơn hai mươi km, hay là bay luôn cho nhanh?
[Tần Bảo, anh theo lời em mang lễ phục đến cho em rồi, nhưng nếu em không xuất hiện thì sẽ bại lộ mất.]
Người gửi tin nhắn này cho Tần Bảo là Đơn Nhất Minh, hiện tại Tần Bảo đang ở gần nhà anh ta.
Tần Bảo chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức gọi điện qua, Đơn Nhất Minh nhấc máy ngay lập tức.
Cậu hỏi nhanh: "Xe anh có ở nhà không?"
Đơn Nhất Minh ngớ ra: "Ở nhà, sao thế?"
"Chìa khóa cũng ở đó chứ?"
"Ở đó, không phải, en định làm gì? Em chưa đủ tuổi, không có bằng lái đừng có nghĩ đến chuyện chạy xe trên đường—"
"Ít nói thôi." Tần Bảo nói, "Em đến lấy xe anh bây giờ, mười mấy phút nữa sẽ đến, anh ra cổng đón em."
Đơn Nhất Minh lớn hơn Tần Bảo vài tuổi, sau khi vào đại học đã chuyển ra ở riêng. Căn nhà đó gần trường đại học của Đơn Nhất Minh hơn, Tần Bảo biết mật mã khóa cửa nhà anh ta.
Nói xong Tần Bảo cúp máy, nhanh chóng quét mã thanh toán rồi xuống xe. Không quan tâm đến Đơn Nhất Minh sợ hãi gọi điện liên tục cho cậu, đeo ba lô lách qua các xe cộ đông đúc trên đường, khiến tiếng còi xe vang lên khắp nơi.
Xe của Đơn Nhất Minh ngoan ngoãn đậu trong bãi đỗ xe ngầm.
Một chiếc Shadow màu bạc.
Thiết kế khí động học hoàn hảo, cảm giác cơ bắp mạnh mẽ, dáng vẻ bên ngoài đầy sức bùng nổ và cảm giác nặng nề khiến người ta khó lòng không chú ý đến nó.
Tần Bảo biết lái xe máy, nhưng không quen, thực ra trong lòng cũng không có nhiều tự tin.
Nhưng câu nói "đứa trẻ to xác" của Lê Nam Nguyệt thực sự gây tổn thương quá lớn đối với cậu. Lúc này cậu không muốn làm hỏng chuyện, như thể không có người giúp đỡ cậu sẽ không làm được gì vậy.
Điện thoại vẫn liên tục đổ chuông.
Tần Bảo vụng về khởi động xe, hai chân chống đất, thành công quay đầu xe, rồi mới nhớ ra nên đội mũ bảo hiểm.
Cậu dừng xe lại, tìm thấy mũ bảo hiểm trên giá treo tường trong ga-ra của Đơn Nhất Minh, đội xong rồi mới lại bước lên xe.
Cũng vào lúc này, cậu để ý đến một chiếc xe hơi màu đen không xa.
So với chiếc Shadow này, chiếc xe hơi đó trông rất kín đáo, nhưng kiểu dáng của nó lại âm thầm nói lên sự xa hoa, vì giá của nó đủ để mua vài chục chiếc Shadow.
Cửa kính xe đóng kín, kính phản quang bảo vệ sự riêng tư của chủ nhân, chỉ có từ một số góc độ nhất định mới có thể mơ hồ thấy có người ngồi bên trong.
Nhưng bây giờ Tần Bảo có thể chắc chắn, trong xe thực sự có một người đang ngồi.
Người đó dường như đã chú ý đến cậu từ lâu, đang im lặng nhìn cậu.
Có lẽ lại là một Alpha ngu ngốc không có gì làm.
Tần Bảo nghĩ.
Cảm giác bị người khác quan sát từ trong bóng tối còn khó chịu hơn cả bị nhìn chằm chằm một cách trắng trợn.
Tần Bảo bây giờ không có thời gian để gây sự, chỉ muốn nhanh chóng rời đi. Cậu đội mũ bảo hiểm một cách nhanh nhẹn, khởi động xe phóng ra khỏi bãi đỗ xe.