Hai chiếc xe Rolls-Royce màu trắng bản giới hạn đều mang hai biển số của Đế Đô và Biện Kinh đã thu hút rất nhiều sự chú ý của người qua đường.
Nhưng khi nhìn thấy trên biển số có tới hai chữ K thì không cần suy nghĩ nhiều, những người qua đường kia cũng biết chủ nhân đang lái chiếc xe Rolls-Royce này là ai.
Ở nước A, siêu xe mang hai biển số rất hiếm, mà còn có tới hai chữ K trong biển số thì chỉ có thể là con cháu của gia tộc Khương thị quyền thế ngập trời kia.
Bởi loại biển số này được cấp riêng cho nhà họ Khương một gia tộc giàu có quyền thế nhiều đời lại có đóng góp to lớn cho xã hội đất nước.
Và ngoài nhà họ Lục ở Đế Đô và nhà họ Yêu có vị gia chủ làm chủ tịch nước kia ra thì chẳng ai một ai có thể sánh ngang với nhà họ Khương về độ uy quyền của những chiếc xe và biển số xe khi tham gia giao thông.
Mang trên mình biển số xe uy quyền, hai chiếc Rolls-Royce nhanh chóng thuận lợi tiến về Lan Đình Trang Viên, và dừng lại trước một toà dinh thự nguy nga tráng lệ.
“Tới rồi, đây là nhà của chúng ta.” Khương Kỷ Hàng dừng xe tháo dây an toàn rồi lại nhanh chóng xuống xe mở cửa cho em gái Khương Kỷ Niệm cùng Khương Kỷ Nam đi xuống.
Ba mẹ Khương cũng vừa lúc từ trong xe của anh hai Khương Kỷ Hàn bước ra đi tới bên cạnh Khương Kỷ Niệm nhẹ nhàng nói: “Niệm Niệm, A Nam. Từ giờ đây cũng là nhà của hai con, chúng ta mau đi vào thôi.”
Lúc này từ bên trong biệt thự có một nhóm người đi ra, dẫn đầu là một ông cụ với mái tóc bạc hơn nửa đầu nhưng khí chất trên người vẫn còn rất uy nghiêm.
Đi bên phải ông cụ là một người đàn ông trung niên khoảng gần 50 tuổi, bên trái là một quý phu nhân thanh lịch nho nhã tuổi tác khoảng ngoài 40.
Phía sau là 4 chàng trai với ngoại hình anh tuấn xuất chúng, trên gương mặt tràn ngập cảm xúc chờ mong bồn chồn muốn mau chóng được gặp mặt Khương Kỷ Niệm.
Đi giữa 4 chàng trai là một cô gái có nhan sắc xinh đẹp động lòng người đang ôm trên tay một cậu bé khoảng 5, 6 tuổi.
“Niệm Niệm, ông là ông nội Khương Kỷ Thanh của cháu. Cháu thật sự rất giống mẹ, rất xinh đẹp.”
Ông nội Khương vừa nhìn thấy Khương Kỷ Niệm với khuôn mặt có tám chín phần giống Yêu Linh San thì trong lòng liền kích động vui sướиɠ không thôi, trên khuôn mặt già nua khi nãy còn nghiêm nghị lạnh lùng giờ đã chuyển thành ôn nhu hạnh phúc hiếm có.
“Cháu là Khương Kỷ Niệm, còn đây là em trai cháu Khương Kỷ Nam.” Khương Kỷ Niệm mềm mại đáp lời ông nội Khương, cũng không quên việc giới thiệu em trai Khương Kỷ Nam của mình cho ông biết.
“Thì ra đây là Tiểu Nam, cháu còn nhỏ nhưng đã rất đẹp trai nha!” Ông nội Khương nghe được câu nói của cháu gái, thì tầm mắt nhanh chóng di chuyển tới trên người Khương Kỷ Nam đang đứng bên cạnh chân cô.
“Ông quá khen rồi ạ!” Khương Kỷ Nam tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã có tính khiêm tốn và cũng rất ngoan ngoãn, khi nói chuyện với ông nội Khương còn đặc biệt dùng kính ngữ.
“Tiểu Nam đúng là đứa bé ngoan.” Ông nội Khương vui vẻ đưa tay xoa đầu Khương Kỷ Nam, trên khuôn mặt ngập tràn ý cười hạnh phúc.