“Tiểu Nam, muộn rồi. Em mau dậy đi, chúng ta còn phải làm thủ tục chuẩn bị lên máy bay tới thành phố Biện Kinh nữa.” Khương Kỷ Niệm nhẹ tay vỗ lên người Khương Kỷ Nam để đánh thức cậu nhóc ham ngủ này dậy.
“Ưm… Chị.”
Sau vài phút đánh thức, cuối cùng Khương Kỷ Nam cũng đã thức dậy, cậu bé mở đôi mắt to tròn của mình ra nhìn về phía Khương Kỷ Niệm rồi khẽ dụi mặt vào vai cô.
Khương Kỷ Niệm dịu dàng cất tiếng hỏi ý kiến của Khương Kỷ Nam: “Chúng ta xuống xe đi làm thủ tục bay xong sẽ tới Biện Kinh, tới nơi rồi chị sẽ để em ngủ tiếp được không?”
“Chúng ta sắp tới Biện Kinh rồi sao? Em muốn gặp chị gái.” Khương Kỷ Nam nghe thấy Khương Kỷ Niệm nói sắp tới Biện Kinh thì trong lòng không khỏi có chút kích động muốn gặp mặt người chị gái kia của mình.
“Cháu tên là Khương Kỷ Nam đúng không? Chú là Khương Kỷ Thần ba ruột của Niệm Niệm.”
Khương Kỷ Thần thấy Khương Kỷ Nam đã thức giấc, nhìn khuôn mặt thông minh lanh lợi của cậu khiến cho ông không nhịn được muốn cất tiếng chào hỏi làm quen.
“Còn cô là mẹ của Niệm Niệm, cô tên là Yêu Linh San, rất vui khi được gặp cháu. Sau này chúng ta sẽ thành người một nhà rồi.”
Yêu Linh San nở một nụ cười nhẹ, đôi mắt phượng long tràn ngập sự dịu dàng ấm áp nhìn về phía Khương Kỷ Niệm và Khương Kỷ Nam.
Khương Kỷ Nam thấy ba mẹ ruột của chị gái chủ động cất tiếng chào hỏi mình thì cũng nhanh miệng đáp lời chào hỏi lại: “Xin chào cô chú, cháu là Khương Kỷ Nam, rất vui khi được gặp mặt hai người.”
Yêu Linh San nhìn thấy cậu nhóc Khương Kỷ Nam lanh lợi ngoan ngoãn ngồi trong lòng con gái Khương Kỷ Niệm thì không nhịn được nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Tiểu Nam đúng là một cậu bé ngoan.”
“Sắp tới giờ bay rồi, chúng ta mau vào sân bay làm thủ tục thôi.”
Khương Kỷ Thần nhấc tay lên, rồi lại đưa đôi mắt phượng sắc bén nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, thấy thời gian không còn sớm ông khẽ nhắc nhở một câu rồi xuống xe mở cửa cho vợ và con gái.
Yêu Linh San xuống xe trước, Khương Kỷ Niệm ôm Khương Kỷ Nam trong lòng xuống xe sau.
Vừa rời khỏi xe, Khương Kỷ Niệm đã để Khương Kỷ Nam đứng xuống đất nhẹ giọng dặn dò nhắc nhở cậu: “Vào sân bay sẽ rất tấp nập đông đúc, em phải theo sát chị không được chạy lung tung có biết chưa?”
“Em biết rồi, em sẽ nghe lời chị không chạy linh tinh đâu.”
Khương Kỷ Nam ngoan ngoãn đáp lời Khương Kỷ Niệm, nhưng đôi mắt to tròn long lanh của cậu lại không ngừng nhìn trái nhìn phải do bị cảnh vật xa hoa nơi đây thu hút.
“Phải nhớ lời chị dặn đấy!” Khương Kỷ Niệm cẩn thận nhắc Khương Kỷ Nam thêm một lần nữa, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn ba mẹ Khương nhẹ giọng nói: “Ba mẹ, chúng ta đi thôi.”
“Ừm, con gái chúng ta đi thôi.”
Yêu Linh San nghe thấy tiếng gọi mẹ đầu tiên của con gái Khương Kỷ Niệm, thì trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc ngọt ngào ấm áp, giọng nói cũng vì vậy mà trở nên có chút xúc động nghẹn ngào.
Khương Kỷ Thần nhẹ nhàng xách theo balo của Khương Kỷ Niệm, cùng với Yêu Linh San đi ngay bên cạnh cô và cậu nhóc Khương Kỷ Nam.