Không tới mười phút sau, Khương Kỷ Thần cùng Yêu Linh San đã hỏi được thông tin nơi ở cụ thể của Khương Kỷ Niệm. Không những vậy người của uỷ ban thôn còn chủ động dẫn đường cho hai người đi tới nhà cô.
Vì đường xá nông thôn nhỏ hẹp không tiện cho đoàn xe của nhà họ Khương tới đón Khương Kỷ Niệm đi vào nên chỉ có thể dừng xe ở bên ngoài và đi bộ vào bên trong đến nhà cô.
Quãng đường đi bộ từ uỷ ban thị trấn Hồ Sơn tới nhà của Khương Kỷ Niệm khoảng mười phút, suốt quãng đường đi Khương Kỷ Thần cùng Yêu Linh San còn hỏi thêm được rất nhiều thông tin về cô con gái bị ôm nhầm của mình.
Khương Kỷ Thần cùng Yêu Linh San còn biết được Khương Kỷ Niệm ở thị trấn Hồ Sơn rất nổi tiếng với khả năng huyền học cao thâm và nhan sắc xinh đẹp động lòng cùng học thức đáng nể.
Khi biết được con gái của mình là một thiên sư huyền học thì Khương Kỷ Thần cùng Yêu Linh San đều kinh ngạc không nói lên lời.
Nhưng hai người nhìn thấy sự sùng bái cùng kính trọng của nhân viên uỷ ban thị trấn đang giúp họ dẫn đường thì không thể nghi ngờ được gì.
Trong lòng hai người cũng nhanh chóng tiếp thu việc cô con gái bị ôm nhầm suốt 17 năm của mình là thiên sư huyền học. Vì đa phần giới nhà giàu ở thành phố Biện Kinh đều ít nhiều tin tưởng vào vấn đề huyền học tâm linh này.
Khi Khương Kỷ Thần cùng Yêu Linh San dừng chân đứng trước căn nhà nhỏ cũ kĩ của Khương Kỷ Niệm, thì trong lòng không khỏi có chút xót xa đau lòng cho cô phải chịu cực chịu khổ bao năm nay.
“Đưa chân hai người tới đây thôi, giờ này chắc Niệm Niệm đang ở trong nhà đấy! Hai người mau vào đi, tôi đi trước đây!”
Nhân viên làm việc tại uỷ ban thị trấn vừa dẫn đường cho Khương Kỷ Thần và Yêu Linh San thấy đã tới nhà của Khương Kỷ Niệm thì nhanh chân rời đi không làm ảnh hưởng đến việc nhận người thân của cô và ba mẹ.
Khương Kỷ Thần và Yêu Linh San cất bước đi vào trong sân, Khương Kỷ Niệm ở trong nhà nghe thấy có tiếng bước chân thì cũng phần nào đoán được là ai đang tới.
Cô dừng lại động tác đang chuẩn bị vẽ thêm một tấm bùa bình an của mình, đứng dậy đi ra ngoài tiếp đón Khương Kỷ Thần cùng Yêu Linh San.
“Con… con gái. Thật, thật giống.”
Yêu Linh San vừa nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Khương Kỷ Niệm có tới tám chín phần giống bà khi còn trẻ kia thì không nhịn được xúc động gọi con gái.
“Xin chào, chúng ta là ba mẹ ruột của con. 17 năm trước con đã bị ôm nhầm đi, giờ ba mẹ tới đón con về nhà.”
Khương Kỷ Thần vẫn là bình tĩnh hơn Yêu Linh San, ông điều chỉnh lại giọng nói của mình từ nghiêm nghị cứng rắn sang mềm mại nhu hoà để tránh làm cho con gái lần đầu tiên gặp mặt đã thấy sợ ông.
“Con đã biết, nhưng mà con không thể để Tiểu Nam lại đây một mình được. Con muốn đưa em ấy đi cùng.” Khương Kỷ Niệm điềm tĩnh tiếp lời ba ba Khương Kỷ Thần, cũng thuận lợi nói ra yêu cầu của mình.
“Không vấn đề gì, ba mẹ đã chuẩn bị đầy đủ đồ đạc cho con và em trai rồi.”