Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào

Chương 56: Là một thư ký tiêu chuẩn

Rốt cuộc Tô Thời Sơ có phải là phụ nữ bình thường không? Đối mặt với khuôn mặt anh tuấn và hoàn mỹ của anh, cộng thêm xuất thân giàu có, vậy mà cô không mảy may rung động, thậm chí còn cự tuyệt lòng tốt của anh, ai cho cô mượn lá gan để cô dám đề cập đến chuyện ly hôn chứ?

Quả nhiên, Tô Thời Sơ là một người phụ nữ không biết tốt xấu!

Gương mặt Ân Dĩ Mặc khó coi, cắn răng, bẻ khớp ngón tay, hơi nheo mắt lại.

Ngay sau đó, điện thoại của anh đổ chuông.

Nghe báo cáo ở đầu bên kia điện thoại, Ân Dĩ Mặc nhắm mắt lại.

“Biết rồi, tôi đến ngay.” Ân Dĩ Mặc không kiên nhẫn đáp lại, tâm trạng dao động vừa rồi từ từ ổn định lại, đôi mắt khôi phục bình tĩnh.

Hôm nay, anh còn có những việc quan trọng khác phải làm.

Phía bên kia.

Nhìn bức ảnh Ân Dĩ Mặc ôm một người phụ nữ lao vào bệnh viện, ngón tay Tống Thanh Thanh đột nhiên siết chặt, bàn tay cầm điện thoại dùng lực mạnh, gân trên trán cũng giật giật, trong mắt hiện lên vẻ căm hận.

“Anh, cô ta... là ai?” Tống Thanh Thanh ngẩng đầu, toàn thân run rẩy, âm thanh mềm nhũn vô lực, khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Người đàn ông trước mặt cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, mím môi nói: “Tô Thời Sơ, vợ hợp pháp của Ân Dĩ Mặc, Ân phu nhân của nhà họ Ân.”

Ân phu nhân...

Ba chữ này khiến trong lòng Tống Thanh Thanh lỡ một nhịp, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch.

“Anh Dĩ Mặc đã kết hôn rồi?”

Thấy sắc mặt Tống Thanh Thanh trở nên khó coi, Lục Cảnh Thâm đau lòng nói không nên lời, nhẹ nhàng sờ đầu cô ta: “Thanh Thanh, hãy buông bỏ chuyện này đi.”

“Có lẽ ngay từ đầu, Ân Dĩ Mặc cũng không phải là người thích hợp.”

Tống Thanh Thanh hoàn toàn không nghe lời Lục Cảnh Thâm nói, chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nằm trong lòng Ân Dĩ Mặc trong bức ảnh, suýt nữa cắn nát hàm răng.

“Không, Dĩ Mặc đã nói rằng trong thế giới của anh ấy chỉ có em!” Tống Thanh Thanh thét chói tai, sắc mặt tái nhợt, gần như phát điên:

“Anh ấy có lỗi với em, anh ấy nhất định phải đền bù cho em!”

Thấy Tống Thanh Thanh đang không khống chế được cảm xúc, Lục Cảnh Thâm híp mắt, ánh mắt lướt qua cô ta, giọng nói lạnh nhạt:

“Thanh Thanh, em lại mất trí rồi.”

Tống Thanh Thanh không ngờ Lục Cảnh Thâm lại đột nhiên thờ ơ với cô ta, cô ta hơi bất ngờ không kịp đề phòng, ánh mắt bối rối trong chớp mắt: “Anh, Dĩ Mặc muốn bỏ rơi em, chẳng lẽ ngay cả anh cũng...”.

“Anh sẽ không rời bỏ em.”

Lục Cảnh Thâm biết Tống Thanh Thanh đang băn khoăn điều gì, anh ta không chút do dự mở miệng, ôm cô ta vào lòng: “Thanh Thanh, cả đời này anh sẽ bảo vệ em thật tốt, nhưng anh hy vọng em có thể dừng lại.”

“Chuyện năm đó, trong lòng em và anh đều biết rõ, không phải sao?” Lục Cảnh Thâm cười nhẹ, rõ ràng đang cảnh cáo Tống Thanh Thanh.

Tống Thanh Thanh đột nhiên ngước mắt lên, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi: “Anh, anh đã đồng ý với em rằng sẽ không nói chuyện năm đó cho bất cứ kẻ nào biết!”

“Anh biết.” Lục Cảnh Thâm cúi đầu, xoa mái tóc mềm mại của cô ta, nói với giọng điệu cưng chiều: “Thanh Thanh, anh chỉ thuộc về em thôi.”

Nếu có một số khế ước đã có hiệu lực, Lục Cảnh Thâm cam nguyện cả đời chìm sâu.

Nhưng mãi cho đến sau này Lục Cảnh Thâm mới hiểu được, thì ra tất cả mọi chuyện đã hoàn toàn sai ngay từ lúc bắt đầu.

Nghe Lục Cảnh Thâm nói, Tống Thanh Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt trở lại vẻ ngoan ngoãn và hiền lành thường ngày.

“Cảm ơn anh, em biết rồi, anh thương Thanh Thanh nhất.” Nói xong, cô ta bước lên giường, nhón chân hôn lên má Lục Cảnh Thâm, nhưng trong mắt nhanh chóng hiện lên vẻ khinh thường.

Chỉ là một quân cờ mà thôi!

“Nhưng mà, em vẫn rất muốn gả cho Dĩ Mặc, làm sao bây giờ?” Hốc mắt trắng nõn của Tống Thanh Thanh đỏ bừng, dáng vẻ đau thương, khóe mắt thậm chí còn có nước mắt.

Thấy Tống Thanh Thanh vẫn cố chấp không hiểu ra, Lục Cảnh Thâm thở dài, cúi đầu nhẹ nhàng hôn khóe mắt cô ta.

“Như trước kia, anh sẽ cố gắng giúp em.”

Một câu nói của Lục Cảnh Thâm khiến tảng đá trong lòng Tống Thanh Thanh cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Đúng vậy, nếu năm đó Lục Cảnh Thâm có thể loại bỏ đối tượng thông gia Phương Đào Phỉ bên cạnh Ân Dĩ Mặc. Như vậy, anh ta cũng có thể giúp Tống Thanh Thanh loại bỏ Tô Thời Sơ không biết xuất hiện từ đâu.

Nghĩ đến đây, cô ta không khỏi mỉm cười đắc ý.



Sau khi Ân Dĩ Mặc đi, Tô Thời Sơ cũng không ở lại bệnh viện nữa, cô lập tức xuất viện, trở về công ty làm việc.

Nếu đã nói rõ ràng với Ân Dĩ Mặc, như vậy cô càng nên tập trung vào công việc, để cho anh ta nhìn thấy năng lực của cô ở phương diện khác.

Khi quay lại công ty, Tô Thời Sơ phát hiện Ân Dĩ Mặc không ở đây.

Tô Thời Sơ cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp trở về văn phòng làm việc.

Thế nhưng hôm nay không biết đã phạm phải tội ác gì, tất cả các bộ phận trong công ty đều tìm Ân Dĩ Mặc để ký tên, điều này khiến Tô Thời Sơ rơi vào tình thế khó xử.

“Thư ký Tô, cô tìm Ân tổng đi, dù sao việc hợp tác này cũng phải quyết định trong hôm nay.”

“Ân tổng không đến, cuộc họp này không thể tổ chức được, các nhà đầu tư vẫn đang chờ.”



Tô Thời Sơ đứng trước mặt một loạt các giám đốc, có chút xấu hổ.

“Được rồi, tôi đi gọi điện liên lạc với Ân tổng, xin các vị chờ một lát.”

Tô Thời Sơ không thể làm gì được, đành phải gật đầu, ứng phó với những người này trước.

Trở lại phòng, cô do dự một lát rồi gọi cho Ân Dĩ Mặc.

Dù sao quy tắc tiêu chuẩn đầu tiên của thư ký là ưu tiên công việc hàng đầu.

Đúng như Tô Thời Sơ dự đoán, cô gọi hai cuộc nhưng không có người nghe máy.

Cũng đúng, người đàn ông cao ngạo như Ân Cẩu, vừa bị cô làm cho bực bội nên tức giận không nghe điện thoại cũng là điều dễ hiểu.

Trong lòng Tô Thời Sơi hểu rõ nên liền gọi điện cho Lâm Hoài.

“Trợ lý Lâm, xin hỏi Ân tổng có ở bên cạnh anh không?” Điện thoại được kết nối, cô hỏi một cách cẩn thận.

“Có, nhưng bây giờ Ân tổng đang bận.” Lâm Hoài lặng lẽ nhìn Ân Dĩ Mặc, hạ giọng nói.

Lúc này, Ân Dĩ Mặc đang yên lặng chờ đợi ở trong phòng khách của nhà Thương lão gia.

Thương Thị là doanh nghiệp hàng đầu trong ngành khoáng sản ở Thượng Thành, luôn chiếm thị phần lớn nhất, sừng sững đứng vững không ngã. Hai năm trở lại đây, cơ thể của Thương lão gia từ từ yếu dần, không ít người đều đang nhìn chằm chằm khối thịt béo này.

Đặc biệt, một khoáng sản của Tập đoàn Thương Thị ở phía rìa là miếng bánh ngọt mà một số doanh nghiệp lớn khác luôn ngấp nghé.

Thương lão gia cũng là người khôn khéo, trong khoảng thời gian này vẫn lấy lý do cơ thể không khỏe nên đóng cửa không tiếp khách, hôm nay bỗng nhiên thông báo với bên ngoài mở cửa cho người khác đến.

Ân Dĩ Mặc là người đầu tiên nhận được tin, lập tức chạy ngay đến nhà họ Thương.

Thế nhưng, không biết có phải Thương lão gia cố ý hay không mà để anh ngồi chờ ở phòng khách, không xuống gặp anh.

Ân Dĩ Mặc đã ở trong phòng khách gần bốn tiếng đồng hồ, chờ từ khi trời còn sáng đến lúc gần tối, nhưng anh không còn cách nào khác ngoài việc chờ đợi.

“Đang bận sao?” Tô Thời Sơ nghi ngờ hỏi: “Bận cái gì, chuyện công việc sao?”

“Ân tổng đang ở chỗ Thương lão gia.”

Lâm Hoài còn chưa kịp nhiều lời, Ân Dĩ Mặc liếc anh ấy một cái, không chút do dự lập tức cúp điện thoại.

Tô Thời Sơ thấy điện thoại bị cúp máy thì mím môi, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy bất an.