Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào

Chương 49: Cô chính là lễ vật

Trong nháy mắt, Tô Thời Sơ từ trên sô pha bật dậy, trên mặt mang theo ai oán, nhưng cũng chỉ có thể yên lặng đi theo vào phòng ngủ.

Ức hϊếp người làm công là vô nhân đạo, ban ngày cô đã có một ngày bận rộn công việc ở công ty, buổi tối còn phải tăng ca không lương, bôi thuốc cho Ân xấu xa.

Dựa theo lời của Lâm Hoài, Tô Thời Sơ từ trong ngăn kéo tìm được một cái hộp đựng thuốc.

Không biết từ lúc nào, Ân Dĩ Mặc đã nằm lên giường, cởi hết quần áo. Áo sơ mi cũng được mở rộng, lộ ra l*иg ngực dày rộng.

“Ban ngày ban mặt, Ân tổng lại giở trò lưu manh.”

Tô Thời Sơ vừa xoay người, liền nhìn thấy cảnh này, lập tức che hai mắt lại, lặng lẽ từ trong kẽ ngón tay ngắm nhìn cơ bắp cường tráng gợi cảm của người kia.

Dáng người của Ân Dĩ Mặc rất tốt, ánh đèn vàng ấm áp trong phòng ngủ chiếu vào lòng ngực anh, tản ra ánh sáng óng ánh.

Dáng dấp của người đàn ôgn này, thật sự là quá tuyệt…

Cũng đều là mỗi ngày đều ngồi trong văn phòng làm việc như nhau, nhưng sao những người đàn ông khác bụng to, cả người đầy mở. Còn người đàn ông này thì lại giống như mỗi ngày đều đi đến phòng tập thể dục rèn luyện thân thể, có thể quản lý vóc người hoàn mỹ như vậy?

Mặc dù trong lòng Tô Thời Sơ oán thầm nhưng vẫn không quên vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt nhìn vài lần, nuốt nước miếng.

“Muốn nhìn thì nhìn, cần gì phải nhìn trộm.” Giọng nói lạnh lùng của Ân Dĩ Mặc truyền đến, liếc mắt một cái đã nhìn thấu ngụy trang của Tô Thời Sơ.

Trên mặt Tô Thời Sơ nóng bừng, ngượng ngùng buông tay xuống: “Vậy vì sao anh lại đột nhiên cởϊ qυầи áo?”

Cô vừa hỏi xong, liền nhìn thấy những vết bầm tím cùng với vết thương trên lưng của Ân Dĩ Mặc, nhịn không được hít một hơi lạnh.

Hai người này ra tay thật tàn nhẫn, ngay cả những vị trí không nhìn thấy được trên người cũng không buông tha.

Tô Thời Sơ yên lặng thu hồi tầm mắt, không còn tâm trạng thưởng thức cơ bắp của người nào đó nữa, yên lặng mở hộp thuốc, thuần thục lấy ra thuốc mỡ tiêu sưng và tăm bông. Ngồi ở bên cạnh giường của Ân Dĩ Mặc, nhìn thấy những vết thương xanh tím trên người anh ở khoảng cách gần như vậy, trong lòng càng khϊếp sợ không thôi, thật lâu sau vẫn không có phản ứng gì

Hai tay Ân Dĩ Mặc vòng trước ngực, nửa người trên trần trụi, vẻ mặt thản nhiên:

“Xem ra cô rất thích ngắm dáng người của tôi, nhìn lâu như vậy.”

Tô Thời Sơ lườm anh một cái, khó có được lúc không dùng ngữ khí cung kính nói với anh:

“Thật không nghĩ đến Ân tổng và Lục thiếu gia đều đã là người trưởng thành, nhưng lại đánh nhau giống như trẻ con.”

Nói xong, cô không chút lưu tình dùng tăm bông, thẳng tay đè vào vết thương đang sưng đỏ sau lưng Ân Dĩ Mặc.

Ân Dĩ Mặc vừa chuẩn bị mở miệng đáp trả, thì cảm giác đau đớn từ sau lưng truyền đến, khiến cho anh khẽ nhíu mày, không nói nên lời.

Người phụ nữ này là đang nhân cơ hội trả thù anh.

Tô Thời Sơ thấy anh chịu đau đớn, tươi cười càng thêm tuỳ ý, giọng cô lại vang lên:

“Không ngờ năng lực chịu đựng của Ân tổng cũng rất tuyệt nha.”

Tuy lời nói vẫn mang ý châm chọc, nhưng mà lực độ động tác trên tay đã nhẹ hơn khi nãy rất nhiều.

Chờ sau khi bôi xong thuốc cho vết thương ở sau lưng, Tô Thời Sơ chuyển đến bôi thuốc cho những vết thương trước người của Ân Dĩ Mặc, bắt đầu cẩn thận thoa thuốc cho những vết thương trên mặt.

Tô Thời Sơ tập trung thoa thuốc cho từng vết thương, hô hấp cũng trở nên vô cùng cẩn thận, lực độ trên tay đặc biệt dịu dàng, sợ làm anh bị đau.

Hơi thở ấm áp của cô theo hô hấp nhẹ nhàng phả lên mặt của Ân Dĩ Mặc. Hơi nóng mơ hồ khiến yết hầu của Ân Dĩ Mặc khẽ lăn lên lộn xuống, ánh mắt híp lại.

Trên người cô, có thoang thoảng mùi hương hoa hồng nhàn nhạt, tươi mát nhưng rất dễ ngửi, không chút khoa trương.

So sánh như vậy, thì mùi hương trên người Tống Thanh Thanh có chút quá nồng.

Đồng tử đen sâu thăm thẳm của anh co lại, trong khoảng cách gần quan sát khuôn mặt Tô Thời Sơ.

Gương mặt Tô Thời Sơ trong trẻo quyến rũ động lòng người, cặp lông mi theo nhịp thở hơi run run. Vẻ mặt bởi vì tập trung bôi thuốc cho anh mà trở nên nghiêm túc, đôi môi nhỏ tự nhiên cong lên, một độ cong vừa phải.

Bỗng nhiên Ân Dĩ Mặc có một loại xúc động muốn hôn cô.

Sức tự chủ của Ân Dĩ Mặc luôn luôn rất tốt, nhưng giờ phút này, cảm xúc anh đang rối bời, hơi thở hỗn loạn, đồng tử ngày càng đen sẫm lại.

“Được rồi, đã bôi xong.”

Tô Thời Sơ thu tay lại, đã hoàn thành nhiệm vụ Lâm Hoài giao phó, cô hài lòng gật gật đầu, đầu giật giật, giống như đang dỗ dành trẻ con, đưa tay gãy gãy cái mũi cao ráo của Ân Dĩ Mặc.

“Rất ngoan.”

Dứt lời, cô chuẩn bị thu dọn đồ đạc xong thì đứng dậy trở về phòng ngủ của mình.

Bị hành động vô tư của cô trêu chọc như vậy khiến cho hô hấp của Ân Dĩ Mặc chậm lại, đôi môi mỏng chậm rãi cong lên.

“Muốn đi?”

Giọng nói Ân Dĩ Mặc trầm thấp khàn khàn, mang theo từ tính gợi cảm của người đàn ông thành thục, túm lấy cổ tay của Tô Thời Sơ, đem cô kéo xoay người ngã xuống giường.

Nếu lần trước anh chạm vào Tô Thời Sơ là do bị người ta bỏ thuốc, vậy lúc này đây...

Đồng tử Ân Dĩ Mặc chậm rãi co rút, lại không thể khống chế được cảm xúc của mình.

Anh rất nhớ từng khoảnh khắc ngọt ngào diễn ra trong đêm đó, thậm chí, anh còn tham lam muốn được nhiều hơn.

Tô Thời Sơ còn chưa kịp phản ứng, thì người đã nằm trên giường, hai mắt mờ mịt nhìn trần nhà.

“Ân tổng, tôi…”

Áo sơ mi của Ân Dĩ Mặc còn chưa được mặc lại hoàn chỉnh, nửa người trên hoàn mỹ lộ ra bên ngoài. Mái tóc mai trước trán mơ hồ che đi ánh mắt của anh, nhưng cũng không che lấp được nét anh tuấn của anh.

Trưởng thành, quý phái, mạnh mẽ.

Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Tô Thời Sơ.

Giờ phút này đôi mắt hẹp dài của Ân Dĩ Mặc đang tập trung nhìn vào cánh môi của Tô Thời Sơ, hô hấp càng thêm nặng nề.

Không biết có phải do tác dụng của rượu hay không, anh dường như đánh mất lý trí, chỉ muốn đòi hỏi chiếm lấy vẻ đẹp của người phụ nữ trước mặt.

Tô Thời Sơ cũng ngây dại, ánh mắt ngơ ngác nhìn Ân Dĩ Mặc. Trong khoảnh khắc thế nhưng quên không phản kháng, cô nhìn anh hồi lâu, tầm mắt cũng không dời đi, nín thở chờ đợi.

“Đang suy nghĩ cái gì vậy, hửm?” Ân Dĩ Mặc không hài lòng trong lúc này mà cô còn có thể phân tâm, xoay người đè lên người cô, môi dán bên tai cô, hơi cắn vào vành tai cô, giống như đang trừng phạt.

Giờ khắc này, cả người Tô Thời Sơ run rẩy.

“Tôi đang nghĩ… Đêm nay là sinh nhật của anh, nhưng tôi lại không chuẩn bị quà sinh nhật cho anh.” Tô Thời Sơ mím môi, trong lòng có chút áy náy mà thừa nhận.

Không chuẩn bị quà thì thôi đi, còn vì trò chơi quốc vương mà khiến anh và Lục Cảnh Thâm đánh nhau.

“Tôi không cần quà sinh nhật.” Ân Dĩ Mặc không nghĩ đến cô sẽ đột nhiên nhắc đến chuyện này, cúi đầu cười cười, giọng nói quyến rũ mà nguy hiểm:

“Cô… chính là lễ vật của tôi.”

So với lần đầu tiên, lần này Ân Dĩ Mặc dịu dàng hơn rất nhiều, giống như đang đối xử với một vật báu.

Ngón tay với những khớp xương dài rõ ràng của anh tùy ý luồn vào giữa các lọn tóc của Tô Thời Sơ, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô. Đôi môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên trán cô, một đường hôn thẳng xuống dưới…

Một đêm kiều diễm…

Sáng sớm hôm sau, Tô Thời Sơ bị mặt trời lên cao đánh thức, thức dậy trên giường Ân Dĩ Mặc.

Phía bên kia giường trống không, trên giường chỉ có một mình cô.

Tô Thời Sơ vừa mở mắt ra, nhìn thấy mặt trời đã treo quá cao ở bên ngoài, trong đầu chỉ có một suy nghĩ…

Cô lại trễ làm rồi!

Tô Thời Sơ muốn từ trên giường ngồi dậy, nhưng lại cảm thấy cả người đau nhức, các khớp xương dường như muốn lìa nhau, cơ bản là không có chút sức lực.

Đồng hồ trên tường điểm mười một giờ.

Câu nói hồi đầu tháng của Ân Dĩ Mặc vẫn còn văng vẳng bên tai cô: ‘Tháng đầu tiên nếu đi làm trễ, sẽ trừ toàn bộ tiền lương.’

Tô Thời Sơ khóc không ra nước mắt, hận không thể đánh cái tên Ân Dĩ Mặc tối hôm qua đòi hỏi quá lố.

Mặc dù hành vi thân mật giữa hai người là một trong những điều khoản được quy định trong hợp đồng giữa cô và Ân Dĩ Mặc. Nhưng mà cũng không thể đến mức cả đêm đòi hỏi không cho người khác nghỉ ngơi chứ?

Hình như đến cuối cùng là do cô quá mức mệt mỏi đến kiệt sức, thì Ân Dĩ Mặc mới miễn cưỡng buông tha cho cô đi ngủ.

Tô Thời Sơ ảo não vò vò mái tóc bồng bềnh của mình, trong lòng thầm vẫy tay chào tạm biệt tháng lương đầu tiên của mình.

“Good bye my love, tiền của tôi, tạm biệt… Hức.”