Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào

Chương 30: Bị tát

Điều mà Ân Dĩ Mặc muốn nhìn thấy, chính là để cho Tô Thời Sơ tự mình thảo luận về lần hợp tác này.

Trên mặt Tô Thời Sơ mang theo nụ cười giả lả, nhưng trong lòng cô đã muốn sứt đầu mẻ trán, nhất là khi cô nhận thấy Ân Dĩ Mặc không có ý định giúp cô, trong lòng cô lại càng lo lắng.

Cái đồ Ân cẩu này, anh ta rõ ràng là chỉ đến để chê cười cô!

Trương Nhất Minh cũng nhìn ra điểm này, trong lòng ông ta vui sướиɠ đắc thắng, nhưng ông ta vẫn bày ra vẻ mặt khó xử:

“Thư ký Tô, không phải là tôi không chịu nhường cô, chỉ là có một số chi phí ở trong đó, tôi thật sự cần phải cân nhắc cho thật kỹ.”

Tô Thời Sơ nặn ra một nụ cười: “Ngài tính toán cũng thật kỹ, đối với Tinh Duệ mà nói, rốt cuộc là cái nào đáng giá hơn?”

Đối với câu hỏi của cô, Trương Nhất Minh chỉ cười mà không nói, ông ta vẫn có đủ sự kiên nhẫn để chờ đợi.

Đúng lúc này, Ân Dĩ Mặc vốn đang ngồi vững như Thái Sơn nhìn lướt qua điện thoại, anh bỗng nhiên đứng dậy, không coi ai ra gì mà đi thẳng ra ngoài.

Trong phòng, chỉ còn lại Tô Thời Sơ và Trương Nhất Minh.

Thấy Ân Dĩ Mặc để lại Tô Thời Sơ một mình, trong mắt Trương Nhất Minh lóe lên một tia sáng.

Xem ra, là Ân tổng muốn cho ông ta cơ hội, nếu đã như vậy thì ông ta không thể nào bỏ lỡ nó!

“Thư ký Tô, cô đã nghĩ kỹ chưa?”

Trương Nhất Minh mở miệng, giọng nói của ông ta so với vừa rồi, có vẻ khó nghe hơn trước.

Tô Thời Sơ hơi nhíu mày, nhưng trên mặt cô vẫn mang theo tươi cười: “Thật ngại quá, Trương tổng, tôi cảm thấy ngài vẫn nên suy nghĩ lại, lần đầu tư này, Quốc Tế Huy Hoàng cần một câu trả lời, cũng không chỉ có ngài nói những thứ đó.”

Trương Nhất Minh chậc chậc một tiếng: “Thư ký Tô, cô còn trẻ.”

Dứt lời, ông ta cười có chút hèn hạ, muốn đến kéo tay Tô Thời Sơ, lại bị cô né tránh.

Ông ta nhào vào khoảng không, khiến Trương Nhất Minh có chút khó chịu, lông mày của ông ta cũng trầm xuống nói: “Nếu như tôi đoán không sai, đây là hợp đồng đàm phán đầu tiên của cô Tô.”

Tô Thời Sơ vốn đã cảm thấy chán ghét hành động mạo phạm vừa rồi của ông ta, nhưng khi cô nghe được lời ám chỉ trong câu này, sắc mặt cô lại càng thêm rối loạn:

“Đúng thì sao?”

“Nếu cô đã là một người mới trong ngành này, tôi phải nói cho cô biết một bí mật.” Trong lời nói của Trương Nhất Minh mang theo sự khinh thường cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ:

“Bất kỳ thư ký nào không lấy được hợp đồng hợp tác đầu tiên, thì sau này khi hợp tác với những công ty khác, cũng sẽ không được thuận lợi.”

Thấy sắc mặt của Tô Thời Sơ trong nháy mắt cứng nhắc, Trương Nhất Minh cho rằng ông ta đã đả động được cô, ông ta tiếp tục từng bước dụ dỗ:

“Cô Tô, cô cũng đừng cứng nhắc như vậy, nếu cô đã làm thư ký, mà còn là trưởng thư ký của Ân tổng, thì cô nên có chút tự giác, bỏ ra chút hy sinh mới đúng.”

Ám chỉ trong lời nói của ông ta khiến Tô Thời Sơ vô cùng khó chịu.

Thái dương của cô giật giật, cô cố gắng duy trì tố chất ban đầu của một thư ký, nhưng nụ cười của cô rõ ràng là rất cứng ngắc:

“Không cần, Trương tổng, tôi cảm thấy không cần thiết.”

Mẹ kiếp, cô thà không nói đến chuyện làm ăn này, còn hơn là đi nói nhảm với tên béo ú này!

Cũng không biết tên Ân cẩu kia có phải cố ý hay không, nhất định phải chọn lúc mấu chốt này để đi ra ngoài!

Tô Thời Sơ đứng lên, làm bộ muốn rời đi, lại không ngờ động tác của Trương Nhất Minh nhanh hơn, ông ta túm lấy cổ tay cô, nhất thời Tô Thời Sơ mất thăng bằng, cô đặt mông ngồi vào trong lòng ông ta.

Ngay lập tức, trong hơi thở của cô nồng nặc mùi kinh tởm khiến cô chán ghét, thân thể cô đồng thời muốn thoát ra, nhưng lại bị Trương Nhất Minh gắt gao ấn ở trên đùi.

“Tô Thời Sơ, cô đừng có mà không biết xấu hổ, cô không nhìn ra thái độ của Ân tổng sao? Chính là để cô đổi lấy lần hợp tác này đấy, đây là Ân tổng đang đề cử cô, cô đừng có mà không biết tốt xấu!”

Lực đạo trên tay của Trương Nhất Minh tăng thêm, ông ta gắt gao ấn Tô Thời Sơ đang giãy dụa xuống, ngoài miệng ông ta còn mang theo nụ cười hèn hạ:

“Cô phải biết rằng, không phải bất kỳ thư ký nào, cũng có thể cùng Tinh Duệ hợp tác lần đầu tiên, đây là khởi đầu tốt của cô.”

Từng câu từng chữ, giống như âm thanh của ma quỷ xuyên qua tai cô, càng giống như một quả bom, nổ tung trong đầu của Tô Thời Sơ.

Thái độ của Ân Dĩ Mặc, chính là muốn đẩy cô về phía người đàn ông này?

Tô Thời Sơ không thể tin được, cô nghiến răng, cô cũng không rảnh để suy nghĩ nhiều, ngón tay của cô hung hăng dùng sức, véo vào lòng bàn tay của người đàn ông phía sau, móng tay dùng sức đâm vào lòng bàn tay của ông ta!

Đồ Ân cẩu không đáng tin cậy, cô phải dựa vào chính mình!

Chỉ nghe người đàn ông phía sau đau đớn kêu lên, Tô Thời Sơ lập tức thoát ra, cô đang chuẩn bị đứng dậy chạy trốn, thì cửa phòng lại bị đẩy ra.

“Tốt lắm! Con hồ ly tinh chết tiệt, cô dám quyến rũ chồng tôi sao?”

Trước cửa, có một người phụ nữ tóc xoăn màu vàng, trang điểm đậm xuất hiện.

Bà ta nghe nói chồng của bà ta vừa vặn đang ở bên này bàn chuyện hợp tác, bà ta liền muốn đến xem một chút.

Kết quả bà ta vừa đẩy cửa đi vào thì liền nhìn thấy hình ảnh hai người đang ôm nhau. Trong lòng bà ta nhất thời tức giận, còn chưa kịp hỏi thêm câu nào, bà ta đã nhanh chóng vọt tới trước mặt của Tô Thời Sơ, cho cô một cái tát!

Cô còn chưa kịp phản ứng, trên mặt của Tô Thời Sơ đã cảm thấy nóng rát, trong lúc cô còn đang váng đầu hoa mắt.

Thì người phụ nữ kia tát xong một cái thì vẫn còn tức giận, tầm mắt của bà ta chuyển sang khuôn mặt của Trương Nhất Minh, bà ta vừa chuẩn bị nổi giận, thì Trương Nhất Minh lập tức mở miệng, đem tội lỗi vứt sạch sẽ:

“Vợ! Anh không có nɠɵạı ŧìиɧ, anh yêu em! Là người phụ nữ này, cô ta không biết xấu hổ, tự mình ngồi lên đùi của anh!”

Giờ phút này, Tô Thời Sơ suýt nữa thì bị tức cười.

Cô bị khinh bạc thì không nói, còn bị đối phương vô cớ tát một cái, loại chuyện này, sao cô có thể nhẫn nại được!

Người phụ nữ kia cũng không có đầu óc gì, bà ta lập tức tin lời của Trương Nhất Minh, càng thêm tức giận, giơ tay muốn tát Tô Thời Sơ thêm một cái:

“Quyến rũ đàn ông đã có gia đình, cô có biết xấu hổ hay không!”

Tơ Thời Sơ không thể nhịn được nữa, cô cũng không muốn nhịn nữa.

Giờ khắc này, tất cả kiến thức và huấn luyện mà Tô Thời Sơ học được một tháng nay tất cả đều biến thành hư vô. Cô đột nhiên đứng dậy, động tác nhanh chóng đè lại bàn tay sắp rơi xuống của người phụ nữ kia. Khí lực trên tay của Tô Thời Sơ rất doạ người, biểu cảm trên khuôn mặt cô cũng đặc biệt dữ tợn.

Người phụ nữ kia đau đến mức kêu lên một tiếng sợ hãi, bà ta lập tức thu về, biết bản thân đánh không lại Tô Thời Sơ, ánh mắt của bà ta liền chuyển đến bình rượu ở trên bàn, trong lòng lập tức có chủ ý.

Không đợi bà ta thực hiện, Tô Thời Sơ nhanh hơn một bước bưng chai rượu lên, đổ xuống từ đầu đến chân của người phụ nữ kia.

“A!”

Người phụ nữ kia hét lên một tiếng, bà ta phát điên nhào tới Tô Thời Sơ, đầu tóc của bà ta ướt sũng, trông bà ta như một mụ điên.

Một giây sau, Tô Thời Sơ nhấc chân lên, đạp vào bụng của người phụ nữ kia, cô cũng không kiềm chế sức lực một chút nào, người phụ nữ kia đau đớn, lập tức ngã xuống đất.

“Vợ ơi!”

Trương Nhất Minh hoảng sợ chạy tới, bộ dạng của ông ta trông như rất yêu vợ, ông ta còn không quên quay đầu gắt gao trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tô Thời Sơ:

“Cô dám đánh vợ của tôi? Cô xong rồi!”

Nói xong, ông ta mang vẻ mặt hung ác lao tới, vung quyền chuẩn bị động thủ đánh Tô Thời Sơ.

Lúc đối mặt với người phụ nữ kia, Tô Thời Sơ còn có thể lo được, nhưng sự chênh lệch giữa nam và nữ, cô không có cách nào có thể bỏ qua.

Trong lúc nhất thời, Tô Thời Sơ cắn chặt răng, hai mắt cô nhắm chặt, chuẩn bị chịu đòn.

Thà bị đánh còn hơn là bị khinh bạc, Tô Thời Sơ thầm nghĩ.

Cú đánh của Trương Nhất Minh, mang theo âm thanh của không khí vang dội, nhắm thẳng vào mặt của cô, mà lao đến!