Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào

Chương 23: Soái ca muốn cướp rượu

“Tôi đoán một chút, chắc không phải là cậu đối với Thời Sơ có ý nghĩ khác đó chứ?”

Bị Phương Tịnh Huyên trêu chọc như vậy, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên mập mờ.

“Ở bên nhau! Ở bên nhau! Ở bên nhau đi!”

“Trai tài gái sắc ở bên nhau sẽ là một cặp trời sinh!”

Lúc này, Tô Thời Sơ cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, hoàn toàn không nghe được tiếng hô vang cùng với tiếng trêu chọc của những người khác. Cô chỉ cảm thấy cổ họng khó chịu như lửa đốt, trong dạ dày cũng đảo lộn không ngừng.

Cô chống tay xuống bàn, cố gắng mở mí mắt, muốn đi toilet, nhưng vừa đứng dậy hai chân đã mềm nhũng, cả người ngã nhào xuống đất…

Thịnh Vọng lập tức đưa tay ôm lấy cô.

“Thời Sơ, cậu không sao chứ?”

Tô Thời Sơ cố gắng mở mắt nhìn đối phương, tầm mắt mơ hồ không nhìn thấy rõ, cô cố gắng đẩy Thịnh Vọng ra, đi về phía toilet.

Thịnh Vọng không yên tâm, vẫn đỡ lấy cô, dìu cô đi ra ngoài.



Nhìn thấy Thịnh Vọng đỡ Tô Thời Sơ đi ra ngoài, Phương Tịnh Huyên nhếch môi, trong mắt hiện lên sự khinh miệt đối với Tô Thời Sơ.

Ở trong mắt Phương Tịnh Huyên, ngay cả Thịnh Vọng, Tô Thời Sơ cũng không xứng.

Chỉ là nếu như dùng phương thức như vậy làm cho Tô Thời Sơ rời xa Ân Dĩ Mặc cũng là một sự lựa chọn không tồi.

Sau đó, cô lập tức đi theo hai người họ.

Tô Thời Sơ lảo đảo đi vào toilet, Thịnh Vọng dừng ở trước cửa để cô tự mình đi đến trước bồn rửa mặt, bắt đầu nôn hết những thứ có trong dạ dày.

Đến khi nôn sạch chất lỏng trong dạ dày, Tô Thời Sơ mới hơi tỉnh táo một chút.

Cô rửa mặt, lớp trang điểm trên mặt cũng bị rửa sạch, để lộ ra khuôn mặt thanh tú thuần khiết, chẳng qua là sắc mặt có chút trắng bệch.

Cô hít sâu vài lần, đầu óc vẫn còn cảm giác choáng váng, đứng cũng không vững.

Bên ngoài cửa.

“Thịnh Vọng, cậu làm sao vậy, ngay cả Tô Thời Sơ mà cũng không giải quyết được! Không phải cậu nói không bao giờ quên cậu ta sao? Đây chính là một cơ hội rất tốt đấy!”

Trước cửa toilet vang lên một giọng nữ quen thuộc, trong giọng nói có vài phần không kiên nhẫn.

“Không phải tôi đưa thuốc cho cậu rồi sao, vừa rồi có nhiều cơ hội như vậy, cậu cũng không cho vào ly rượu của cậu ta?”

Giọng nói của Phương Tịnh Huyên vừa oán giận vừa trách cứ.

Lúc này, một giọng nam trầm thấp vang lên: “Nếu Tô Thời Sơ thật sự đến đây vì tôi, tại sao cậu ấy không trực tiếp đến bên tôi mà còn cần tôi hạ thuốc với cậu ấy?”

Một câu nói làm cho Phương Tịnh Huyên nhất thời không biết nói gì, sắc mặt hơi mất tự nhiên.

Đúng vậy, Thịnh Vọng là do cô ta lừa đến đây.

Mấy ngày trước, cô ta nói với anh, Tô Thời Sơ vẫn thầm mến anh, muốn ở cùng với anh, mà bữa tiệc hôm nay là cơ hội tốt nhất.

“Còn không phải là do hôm nay có quá nhiều người sao, cậu ấy không thể quá thẳng thắng được đúng không?” Phương Tịnh Huyên nhếch môi cười cười, cố gắng lừa gạt Thịnh Vọng.

“Huống hồ, cho dù Tô Thời Sơ có ý tứ kia, cậu cũng không thể để con gái đi lên chủ động với cậu chứ? Dù sao cũng phải có chút tâm tư chứ?”

Phương Tịnh Huyên cố gắng giải thích, trong mắt còn có vài phần ái muội: “Thứ tôi đưa cho cậu là thứ tốt đó, tuyệt đối cam đoan cậu có thể hưởng thụ một đêm tốt đẹp.”

Nghe vậy, ánh mắt Thịnh Vọng đảo qua Phương Tịnh Huyên, ánh mắt tối lại không biết đang nghĩ gì.

Hắn ngước mắt lên, chú ý đến sự khẩn trương trong mắt Phương Tịnh Huyên, nhếch môi cười: “Đợi lát nữa tôi thử xem.”

Nhìn thấy đối phương cuối cùng cũng buông lỏng, trong lòng Phương Tịnh Huyên lập tức vui vẻ.

Ngay sau đó, cánh cửa nhà vệ sinh mở ra.

“Tịnh Huyên, cậu đang cùng Thịnh nam thần tán gẫu gì vậy?” Tô Thời Sơ ngó đầu ra ngoài, khi nhìn thấy người ngoài cửa, cô hơi ngẩn người.

Bởi vì nôn mửa quá nhiều, ánh mắt cô trở nên trong suốt, nhìn không giống như đã uống quá nhiều rượu, chỉ có hai má ửng hồng không bình thường.

Tô Thời Sơ đột nhiên xuất hiện khiến đề tài của hai người đột nhiên dừng lại.

“Đỡ hơn một chút rồi sao?” Thịnh Vọng mở miệng, trong giọng nói vẫn có sự quan tâm nhưng so với lúc trước, bây giờ có thêm vài phần xa cách lạnh lùng.

Thịnh Vọng cũng không phải là kiểu người lúc nào cũng thích bày trò mặt lạnh, vừa rồi còn tế nhị quan tâm nhưng lại vì không được Tô Thời Sơ đáp lại mà trở nên có chút mất kiên nhẫn.

“Khá hơn nhiều rồi, cảm ơn Thịnh nam thần.” Tô Thời Sơ ngửa mặt cười, cố gắng lấy lại tinh thần.

Trên thực tế, đầu óc cô vẫn không tỉnh táo.

“Chuyện là, thời gian không còn sớm nữa, tôi xin phép về trước…”

Phương Tịnh Huyên nhìn thấy Thịnh Vọng quan tâm Tô Thời Sơ, cảm thấy không vui, lại nghe ra ý tứ muốn đi về trong lời nói của cô, lập tức chen ngang:

“Nếu không có việc gì, chúng ta lại tiếp tục uống, hôm nay không say không về!”

Nói xong, cô ta ôm cổ Tô Thời Sơ, kéo cô ấy vào trong phòng.

Trong phòng riêng.

Tô Thời Sơ lại bị Phương Tịnh Huyên chuốc rượu, cảm giác thanh tỉnh sau một trận nôn mửa bây giờ lại bắt đầu mơ hồ mê mang.

Thịnh Vọng dựa người vào ghế nhìn Tô Thời Sơ không ngừng uống rượu, khóe môi khẽ nhếch lên, đưa một ly rượu đến tay cô.

“Uống ly này đi! Không uống là không cho tôi một chút mặt mũi!”

Tô Thời Sơ nhận lấy ly rượu, lảo đảo hét lớn một tiếng, không phòng bị chút nào, cũng không chú ý đến trong ly rượu này có thể có vấn đề.

Phương Tịnh Huyên biết Thịnh Vọng đã ra tay nên cũng cảm thấy vui vẻ, ngẩng đầu lên chuẩn bị dỗ Tô Thời Sơ uống ly rượu này.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Bầu không khí náo nhiệt trong phòng lập tức bị ngưng lại giống như có một luồng khí lạnh tràn vào, khiến người ta cảm thấy ớn lạnh toàn thân, không dám làm bất cứ thứ gì.

“Uống thì uống nha!” Tô Thời Sơ còn chưa ý thức được tình huống xung quanh, lắc lắc ly rượu trong tay, ánh mắt càng lúc càng mê ly, ngữ khí lại hung hăng không thua bất cứ ai.

Nhìn thấy Phương Tịnh Huyên rụt cổ, Tô Thời Sơ càng thêm hưng phấn, ra vẻ hào phóng, vung tay lên: “Phương Tịnh Huyên, tôi và cậu cũng từng là bạn học một thời gian, tình cảm sâu đậm bao nhiêu đều ở trong ly rượu này, tôi uống cạn, sau đó tùy ý cậu!”

Nói xong, Tô Thời Sơ nâng ly rượu chuẩn bị uống.

Đúng lúc này, một bàn tay to lớn bỗng nhiên đoạt lấy ly rượu của cô.

“Rượu của tôi…” Tô Thời Sơ có chút bất mãn, môi hơi hướng lên trên, hai má đỏ bừng, nét mặt không vui nhìn về phía chủ nhân của bàn tay kia.

Ân Dĩ Mặc đứng đó, dáng người cao lớn trong bộ âu phục sẫm màu, đứng thẳng tắp, đôi mắt dài hẹp sâu thẫm, cả người toát lên khí chất lạnh lùng.

Trái tim mọi người ở đây giống như thắt lại, không thể tin được tổng giám đốc Quốc Tế Huy Hoàng bây giờ lại xuất hiện trong buổi tụ họp bạn học nhỏ này của bọn họ.

Tim của Phương Tịnh Huyên càng đập nhanh hơn, không biết tại sao Ân Dĩ Mặc bỗng nhiên xuất hiện ở đây ngay lúc này.

Cô ta cẩn thận ngẩng đầu muốn quan sát Ân Dĩ Mặc.

Ánh đèn trong phòng có chút chói mắt, khuôn mặt tuấn tú của anh ở dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối, không thể nhìn rõ biểu cảm trên đó.

Xung quanh anh phát ra sự lạnh lẽo, khiến cho người ta không thể nào bỏ qua.

Đương nhiên, lúc này chỉ có Tô Thời Sơ say rượu nên không cảm nhận được loại cảm giác áp bức vô hình này.

Cô ngẩng mặt nhìn người đàn ông, ngây ngô cười ha ha, cả người đều toát lên sự ngốc nghếch:

“Soái ca, anh không có rượu uống sao? Cướp rượu của tôi, thì phải trả tiền đấy!”

Uống quá nhiều khiến tầm mắt của Tô Thời Sơ không còn rõ ràng lắm, không thể nhìn ra đây là Ân Dĩ Mặc.