Đúng lúc mượn cơ hội này có thể cho Tô Thời Sơ trút giận.
…
Khi Tô Thời Sơ trở lại bệnh viện thì đã rất muộn.
Tô Thời Sơ chăm sóc cha ăn tối xong rồi mới ngồi xuống, bắt đầu đọc tin tức giải trí ngày hôm nay.
Không hổ là Ân Dĩ Mặc , động tác rất nhanh, đầu tiên là vạch trần bê bối nghi ngờ trốn thuế của công ty Hoàng Lạc, sau đó tung ảnh anh ta và Thẩm Nghiên gặp riêng trong khách sạn vài tuần trước lên mạng, chỉnh sửa lại dòng thời gian rõ ràng, chứng minh Hoàng Lạc nɠɵạı ŧìиɧ trước.
Trong thời gian ngắn, những lời cư dân mạng chửi rủa và phỉ báng Tô Thời Sơ trước đó đều chuyển hết sang Hoàng Lạc.
[Đàn ông cặn bã nhất định phải chết!]
[Giỏi đổi trắng thay đen thật đấy, là trộm mà còn đòi bắt trộm!]
[Cuộc sống riêng tư hỗn loạn thì thôi đi, còn dám trốn thuế nữa chứ! Một công dân tốt tuân thủ pháp luật, nộp thuế đúng hạn như tôi kiên quyết lên án hành vi này!]
[Anh bạn ở trên, thu nhập của anh đã đạt đến mức nộp thuế thu nhập cá nhân chưa?]
[Sao, nhà anh là biển rộng hay gì mà đòi quản nhiều như vậy?]
…
Nhìn thấy những lời chửi rủa của cư dân mạng, Tô Thời Sơ không nhịn được cười, khóe môi vô tình nhếch lên.
Thấy chưa, cư dân mạng mắng người còn giỏi hơn cô nhiều, là do Ân Dĩ Mặc chưa từng thấy thế giới này mà thôi!
Tô Thời Sơ vô cùng đắc ý, tâm trạng sung sướиɠ lướt tin tức trên mạng, đúng lúc này, trang chủ bỗng nhiên xuất hiện một chữ “HOT!!!”.
Cô nhấn vào xem, là video tổng giám đốc tập đoàn Ân thị - Ân Dĩ Mặc tổ chức họp báo.
Trong video, người đàn ông đẹp trai uy nghiêm như thần đang đứng trước ống kính của truyền thông. Ánh mắt cao ngạo xa cách, cuộc họp báo vốn dĩ hỗn loạn giờ trở nên yên tĩnh, không ai dám có bất kỳ hành động nào.
Sau đó, đôi môi mỏng của Ân Dĩ Mặc nhếch lên, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng:
“Như mọi người đã thấy, quả thật tôi đã kết hôn. Tuy nhiên tôi cũng không hy vọng mọi người quá tập trung vào cuộc sống riêng tư của tôi, đặc biệt là vợ tôi.”
“Đối với việc Hoàng Lạc vu khống vợ tôi, tôi cũng sẽ truy cứu đến cùng, khiến anh ta nhận trừng phạt thích đáng.”
Lời nói của anh bình tĩnh không gợn sóng, nhưng lại có tác dụng uy hϊếp mạnh mẽ, ý cảnh cáo trong lời nói rất rõ ràng.
“Chuyện này đến đây là chấm dứt, hy vọng mọi người dành nhiều sự chú ý và tập trung vào sự phát triển của Quốc Tế Huy Hoàng.”
Dứt lời, người đàn ông tỏa ra khí thế lạnh lùng hơi nâng đôi mắt lên, ánh mắt lạnh như băng thâm thúy nhìn lướt qua hội trường, khiến phóng viên đang định dò
hỏi một chút tin tức về Tô Thời Sơ lập tức cúi đầu ngậm miệng lại.
Hiện tại nếu còn có người dám đặt câu hỏi thì quả thực là đi chịu chết.
[Oa, Ân tổng thật đẹp trai!]
[Không hổ là người đàn ông tôi coi trọng, đáng tiếc giờ đã kết hôn rồi...]
[Người phụ nữ kia rốt cuộc có lai lịch gì mà khiến Ân tổng bảo vệ kỹ càng như vậy? Bây giờ giới truyền thông phỏng chừng cũng không dám dò la tin tức về cô ấy rồi.]
[Vừa rồi ánh mắt Ân tổng nhìn ống kính thật đẹp trai, cái loại khí chất bá đạo này… Aaaa, tôi chết mất, thật muốn xuyên hồn vào phu nhân tổng giám đốc!]
…
Sau khi xem video, Tô Thời Sơ thầm cảm thán trong lòng: Không hổ là Ân tổng.
Chỉ có Ân Dĩ Mặc mới có khả năng khiến tất cả các bên truyền thông ở thủ đô phải ngoan ngoãn im lặng như vậy.
Lúc này cô mới chợt nhớ tới lúc trước cô đúng là ghé con mới sinh không sợ hổ, còn dám đi chụp scandal của anh, cô đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Ngẫm lại, cho dù cô có chụp được ảnh riêng tư của anh thì liệu chúng có thể được phát tán hay không? Đây không phải là chuyện chỉ cần Ân Dĩ Mặc nói một câu là xong rồi sao?
Tô Thời Sơ mím môi, ý thức được chuyện đời, cô đặt điện thoại sang một bên.
Tóm lại, cũng coi là yên bình.
Dưới sự kiểm soát của Ân Dĩ Mặc , danh tính và lai lịch của Tô Thời Sơ được bảo vệ cẩn mật, không nhiều người biết cô là vợ của chủ tịch tập đoàn Ân thị - Ân Dĩ Mặc .
Mặc dù vậy, tin tức về cuộc hôn nhân của Ân Dĩ Mặc vẫn lan truyền.
Một chiều nọ, Lâm Hoài đến bệnh viện để đón Tô Thời Sơ.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Tô Thời Sơ ngồi ở hàng ghế sau, hôm nay trên xe không có Ân Dĩ Mặc , cô cảm thấy bầu không khí trên xe tốt hơn không chỉ một chút.
“Dẫn cô đi gặp Ân phu nhân, bà ấy biết được tin Ân tổng kết hôn nên nói rất nóng lòng muốn gặp cô.”
Tô Thời Sơ: ...
Hay là vẫn gọi Ân Dĩ Mặc tới đây đi, cô ở cạnh anh cũng tương đối thoải mái.
Dường như đoán được suy nghĩ của cô, Lâm Hoài tiếp tục bổ sung: “Ân tổng đã ở chỗ phu nhân, lát nữa cô sẽ gặp.”
… Tôi cảm ơn anh quá cơ!
Mí mắt Tô Thời Sơ giật một cái, thật muốn ngất xỉu giả chết.
“Cô yên tâm, Ân phu nhân là người bình dị và gần gũi, rất thân thiện.” Lâm Hoài biết cô lo lắng nên mở miệng an ủi.
Xùy! Lần trước Lâm Hoài cũng nói Ân Dĩ Mặc dễ ở chung! Quả nhiên miệng đàn ông là quỷ gạt người!
Nhà họ Ân nằm trong hoa viên đô thị được xây dựng bằng rất nhiều tiền ở trung tâm thành phố, môi trường đẹp, vị trí cũng đắc địa.
Đây là nơi những người giàu theo đuổi yêu cầu nghiêm ngặt về sức khỏe nên trực tiếp di chuyển thiên nhiên vào thành phố, không có nghìn tỷ thì không đủ để mua một nhà vệ sinh ở đây.
Nhìn cánh cổng cao lớn đang từ từ đến gần, Tô Thời Sơ không khỏi cảm thán trong lòng: Có tiền thật tốt!
Xe dừng lại, Tô Thời Sơ xuống xe, đi theo Lâm Hoài xuyên qua sân nhỏ rợp bóng những bông hoa lạ, cô thậm chí không dám nhìn xung quanh, sợ bại lộ chuyện mình chưa từng nhìn thấy những cảnh vật này.
“Thời Sơ đến rồi à!” Cô vừa tới ở cửa chính, chưa kịp đổi giày thì đã nghe thấy một giọng nữ dễ nghe truyền từ phía sô pha tới, cô sợ hãi lập tức ngẩng đầu, lưng thẳng tắp.
Trên sô pha, một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đang quay đầu nhìn cô, khóe môi chứa đầy ý cười, rõ ràng rất vui vẻ: “Mau lại đây!”
Tô Thời Sơ hơi sửng sốt, âm thầm nghĩ: Mẹ Ân Dĩ Mặc còn trẻ như vậy sao? Quả nhiên là người có tiền, dáng người và khuôn mặt này bảo dưỡng tinh xảo như vậy, giống như cô gái hơn hai mươi tuổi vậy.
Cô chưa kịp suy nghĩ nhiều đã liếc thấy ánh mắt lạnh lùng của Ân Dĩ Mặc ở bên cạnh. Cô không dám chậm trễ, nhấc chân đi qua, đứng ở trước mặt Ân Dĩ Yên, không nói hai lời, trực tiếp cúi đầu chín mươi độ, giọng điệu chân thành và kính trọng:
“Cháu chào dì!”
Từ nhỏ Tô Thắng Quốc đã giáo dục cô rằng thấy người lớn nhất định phải lễ phép khiêm tốn, người bình thường đã vậy, những gia đình hào môn như nhà Ân Dĩ Mặc càng quan tâm đến những lễ giáo này.
Khi nhìn lên, cô phát hiện khuôn mặt của người phụ nữ trước mặt đã chuyển sang màu xanh.
Ân Dĩ Mặc ở bên cạnh cũng xấu hổ, huyệt thái dương co rút kịch liệt, nhịn không được mở miệng quát lớn: “Tô Thời Sơ, đây là chị của tôi!”
Ngay lúc đó, Tô Thời Sơ cảm thấy như mình bị sét đánh.
Vẻ mặt cô cứng đờ, quay đầu nhìn chằm chằm Ân Dĩ Mặc , im lặng một lát: “Sao tôi lại không nghe thấy anh nhắc đến chuyện anh có một người chị...”
“Không sao, không sao, Thời Sơ, chị không để ý đâu.” Ân Dĩ Yên hít sâu một hơi, tận lực khống chế biểu cảm của mình:
“Hôm nay chị trang điểm hơi thành thục. Hơn nữa chiếc váy này cũng mang phong cách trưởng thành...”
Trên thực tế, Ân Dĩ Yên kiêng kị nhất là bị người khác nhắc đến tuổi cô ấy, tuy rằng vẻ ngoài còn trẻ nhưng cô ấy cũng không thể nào bỏ qua sự thật rằng mình đã sắp ba mươi.
Ân Dĩ Mặc bất đắc dĩ đỡ trán, phá lệ không nói nên lời.