Cửu Thiên Tuế, Cách Xa Mẹ Ta Ra!

Chương 52:

"Вốp!"

Đôi tay nhỏ bằng tốc độ chớp nhoáng bao trọn lấy mặt của Thương Kiều,

Tiếp đó --

Cậu tức giận "Gào gừ" một tiếng hung hăng cắn vào đầu của Thương Kiều,

Bầu không khí trong nháy mắt rơi vào yên tĩnh đến nghẹt thở.

Đám người Cẩm Y vệ: ...

Thương Kiều: …

Hắn -- Lại sơ suất nữa rồi,

Hòa công công mặt tái mét, lại lại lại nữa ... Đứa bé này sao lần nào cũng đều gặm đầu thế!

Ông ta lờ mờ nhìn sang sắc mặt đốc chủ nhà mình, bởi cái quen thuộc này, cũng xanh tái mét.

Đã trải qua biết bao sóng to gió lớn với gϊếŧ chóc đối đầu không biết bao nhiêu lần, không một ai có thể làm chủ tử nhà mình bị thương, thế mà lại hai lần liền bị tên nhóc mấy tuổi đầu này gặm đầu!

"Ta cắng chớt người, lão yiu quái!" (Ta cắn chết người lão yêu quái!) Giống như một con mèo nhỏ bị xách cổ, vẫn còn ra sức gặm lấy gặm để đầu Thương Kiều.

Cảm thấy da đầu nhức nhức đau, Thương Kiều cau mặt, hít một hơi sâu: "Người đâu, chuẩn bị nồi hầm cho bản toạ, hôm nay ninh sống thịt trẻ con!"

Tâm trạng tốt của hắn hôm nay giờ đều tan biến mất rồi!

Tiểu Hi Nhi cười hi hi, ngay sau đó liền buông tay ra, "Loạt xoạt" một cái trượt từ trên người Thương Kiều xuống, ranh ma muốn chui qua háng Thương Kiều chạy trốn.

Nhưng mới chạy được một bước, lại lần nữa bị xách cổ áo lên.

Thương Kiều xách cậu đến trước mặt mình, mỉm cười: "Sao nào, thế là chạy rồi, mẫu thân người không nói với ngươi, bản tọa dựa vào việc ninh thịt trẻ con để dưỡng nhan bổ thân, tăng cường công lực à, mấy ngày nay bản tọa đã chưa ăn thịt trẻ con rồi?"

"Ba ngày.” Hòa công công đứng bên cạnh làm vẻ nghiêm túc đáo lời, đưa ra ba ngón tay.

Ông ta trầm lặng suy nghĩ, thì ra Thiên Tuế Gia biết dân chúng nói ngài ấy dung mạo như tiên, thân thể công lực quỷ thần khó đoán là nhờ dựa vào việc lấy bé trai bé gái luyện đan nuôi dưỡng.

Tiểu Hi Nhi nhìn thấy nụ cười âm hiểm này của Thương Kiều, ngay tức khắc sững người, lập tức thét lên

"Hu hu hu -- Mẫu thân, lão yêu tinh muốn ăn con, mẫu thân, cứu mạng!"

Thương Kiều nào có ngờ được tiếng hét của đứa trẻ này lại lớn lại vang như vậy, một đứa nhỏ như vậy lại hét lớn như sắp làm sập được cả mái nhà đến nơi.

Hắn nhíu mày lại, ghét bỏ -- "ồn ào quá, còn gào nữa, ta liền làm người thành thịt xiên nướng ăn!"

Tiểu Hi Nhi chợt nhớ đến người ở trong Điệu vương phủ nói Trương ma ma và Lão trung đều bị nướng chín, ngay tức khắc khuôn mặt ngắn đầy nước mắt, lập tức miệng mếu máo: "Hu hu hu hu hu hu -- Mẫu thân!"

Thương Kiều bất lực không chịu được nữa muốn ném Tiểu Hi Nhi sang cho Hòa công công.

Ai dè tay hắn vừa khẽ động, đã thấy Hòa công công theo bản năng lùi lại hai bước, cứ như là bản thân hắn định cho ông ta một quả pháo hỏa lôi vậy.

Thương Kiều nhìn lướt qua chân Hòa công công bị Tiểu Hi Nhi đạp một cái, giờ đã vừa đỏ vừa sưng, cau mày lại, không vứt Tiểu Hi Nhi sang cho Hòa công công nữa,

"Đi chuẩn bị một ít đồ ăn cho trẻ con đến đây." Hắn như xách chú mèo con, đưa Tiểu Hi Nhi tiến vào trong thư phòng.

Thật là, hắn vừa mới cho nàng ăn xong, giờ vẫn còn phải chăm cho mèo con của nàng ăn.

"Ngươi còn khóc lóc ầm ĩ, mãi mãi cũng đừng nghĩ đến chuyện gặp lại mẫu thân người." Thương Kiều lạnh lùng nói.

Tiểu Hi Nhi nước mắt lưng tròng trùng mắt nhìn Thương Kiều: "Ngươi dám ăn thịt ta, mẫu thân ta đảm bảo sẽ không chữa cái bệnh tiểu són kia cho người nữa!"

Thương Kiều: "..."

Tiểu són?

Sao lại thành tiểu són rồi ...

Hắn đặt Tiểu Hi Nhi lên giường êm, nhẹ nhàng kéo da mặt cậu: "Mẫu thân người nói vậy sao?"

"Không phải nhé, mọi người ai cũng biết người bị bệnh tiểu són, không tin ngươi thử đi hỏi mấy người ở trước cửa Đông xưởng xem, mọi người đều biết người đi tiểu lung tung!" Tiểu Hi Nhi đảo mắt, quyết định giả bộ ngốc ngốc đánh lừa.

Cậu không thể để lão yêu tinh này đi tìm mẫu thân gây khó dễ được!

Thương Kiều hít một hơi sâu

Đúng là chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật, hắn không nên để nha đầu bướng bỉnh Minh Lan Nhược đó rời khỏi Điệu vương phủ!

Tiểu Hi Nhi giống như một chú mèo nhe nanh, hét lên với Thương Kiều: "Thả ta ra ngoài!"

Thương Kiều lại ngồi xuống, lạnh lùng đánh giá cậu bé: "Sức mạnh quỷ quái này của người từ đâu ra vậy?"

Tên nhóc này còn chưa đến năm tuổi, nhưng sức lực với răng nanh, tính khí gan to bằng trời này đúng là không giống một đứa trẻ.

Tiểu Hi Nhi ngẩn người, mẫu thân cậu từng nói không được tùy tiện thể hiện sức mạnh của mình trước mặt người khác.

Cái đầu nhỏ của cậu bé hơi nghiêng: "Ta làm gì có sức mạnh quỷ quái gì!"

Thương Kiều nhìn thấy cậu bé giấu diếm không chịu nói, híp mắt, chợt hỏi: "Ngươi có biết cha ngươi là ai không?”

Tiểu Hi Nhi lườm hắn: "Liên quan khỉ gì đến ngươi, dù sao cũng chẳng phải là lão yêu quái nhà ngươi, thái giám thì không thể có con được!"

"Ha..."

Thương Kiều mỉm khẩy, lòng nghẹn lại, đầu ngón tay mảnh khảnh của hắn bỗng nhiên nắm chặt lại, gần như nắm vụn cả góc bàn.

Tiểu Hi Nhi nhạy bén cảm nhận được một bầu không khí chết chóc bủa vây ập tới của người trước mặt chỉ bởi câu nói này của mình,

Cảm giác nguy hiểm khiến cậu ngay lập tức giống như một sinh vật nhỏ bé co rúm lại.