Giống như Địa Long đang cháy hừng hực này, ở trong ngày đông, sự nóng rực như có thể khiến con người ta tan chảy.
Thương Kiều không nói thêm gì cả, chỉ đứng trước bàn, vô cùng chuyên tâm mô phỏng vẽ lại.
Mỗi lần hắn đặt bút, như thể đều dừng trên cơ thể nàng, đầy bí hiểm nhẹ nhàng, lòng bàn tay Minh Lan Nhược túa đầy mồ hôi, nắm chặt lại, nàng tê hết cả người.
Không biết đã qua bao lâu, mới thấy hắn mới dừng bút lại, lẳng lặng ngắm nhìn bức vẽ.
Minh Lan Nhược không kiềm được thấp giọng hỏi: "Vẽ xong rồi?"
Thương Kiều nhàn nhạt đáp lại: "Váy mới ở trong ngăn tủ."
Minh Lan Nhược như nhận được ân xá, ngay lập tức nhanh chong mặc váy vào, đây có thể nói là lần mặc quần áo nhanh nhất của nàng ở kiếp này.
Mặc quần áo xong, nàng đứng lên liền có thể trông thấy bức vẽ trên bàn của hắn.
Nàng là đích nữ Quốc công, cầm kì thi họa đều đã học qua hết một lượt, liếc mắt liền biết được bộ Xuân cung đồ này cũng chẳng phải mới vẽ, mà là tác phẩm cũ chưa hoàn thành xong.
Lần này Thương Kiều chẳng qua là hoàn thành cho xong tác phẩm đang dở dang mà thôi.
Lối vẽ tỉ mỉ trên bức tranh miêu tả mỹ nhân hai tay bị trói chặt, tựa dáng vẻ hiện giờ của nàng vậy, nửa người mềm mại yểu điệu tựa trên giường, vẽ tỉ mỉ từng chi tiết.
Mặt Minh Lan Nhược đã đỏ bừng từ lâu, giờ phút này vẫn không kiềm được cắn chặt môi.
Nàng cố trấn tĩnh bản thân lại hỏi: "Tại sao lại không vẽ mặt?"
Vẽ mỹ nhân lại khuôn vẽ mặt, hay nói cách khác là chỉ có điểm một nét môi đỏ tươi lên, ngoài ra thì không còn gì nữa.
"Đẹp không?" Thương Kiều nhấc bút, chợt nâng cặp mắt hẹp dài lên, mỉm cười nhìn nàng.
Đây là lời mà ban nãy nàng dùng để kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn.
Ngón tay mảnh khánh của nàng nắm chặt tay áo, đôi mắt tinh anh không chịu thua cuộc hỏi lại: "Không đẹp sao?"
Sợ cái gì, chẳng qua chỉ là mấy chuyện nam nữ với nhau thôi sao, kiếp trước nàng cũng chẳng phải đứa trẻ, làm tay trong thăm dò, có gì mà không biết?
Thương Kiều lẳng lặng nhìn mỹ nhân bướng bỉnh trước mặt, ánh mắt sâu thẳm im lặng, như tự hỏi tự trả lời: "Cực kỳ đẹp, chỗ nào cũng đẹp."
Ngay lập tức mặt Minh Lan Nhược đỏ bừng lên, nàng che ngực của mình lại, lùi sau một bước, quay người muốn bỏ chạy.
Nhưng lại bị Thương Kiều kéo cánh tay lại dễ như trở bàn tay.
Minh Lan Nhược vừa thẹn vừa tức cắn răng dãy dụa: "Thả ta ra!"
Da mặt nàng thực ra cũng không có dày đến vậy.
Đôi mắt sâu thẳm u ám của Thương Kiều càng khiến lòng người sợ hãi: "Nếu như không muốn tiếp tục bị trừng phạt, ngoan ngoãn cách xa mấy tên nam nhân kia một chút, nếu không thì lần sau sẽ không chỉ là vẽ thôi đâu."
Đột nhiên Minh Lan Nhược không vùng vẫy nữa, nhìn hắn, cười châm chọc: "Thương Kiều, ngài có thể không cần ta, nhưng ngài nên biết ta có thể đi ra vốn không chỉ do ngài bố thí, ta có thể giúp ngài trị bệnh co rút dươиɠ ѵậŧ, chúng ta đã có giao dịch rồi!"
Hắn muốn trị bệnh, nàng muốn thoát thân, không ai nợ ai cả!
Tuy nhiên Thương Kiều lại chợt đưa tầm mắt xuống, vẻ mặt thản nhiên hỏi: "Bản tọa đương nhiên biết rõ."
Minh Lan Nhược rụt cánh tay lại, quay người rời đi, nhưng vào thời khắc mở cửa ra, một đôi tay thon dài lại "Rầm" một tiếng ấn chặt nàng lại vào cửa.
Minh Lan Nhược bị vây lại giữa l*иg ngực hắn với cánh cửa, sau lưng là nhiệt độ nóng rực của hắn áp sát vào mình.
"Ngài ..." Nàng khẽ run lên.
Thương Kiều lại nhẹ nhàng đưa mặt mình vùi vào giữa tóc nàng, thì thầm ——
"Đừng có suốt ngày giơ móng vuốt dọa người, kiếp này, ta không thể không có ngươi."
Nói xong, hắn đưa một tay ra ôm lấy nàng đi vào vào chỗ chiếc giường mềm mại trong thư phòng.
Minh Lan Nhược hoang mang nhìn cái người đang ôm lấy mình, hắn nói vậy là có ý gì?
Hắn nói kiếp này, hắn không thể không có nàng.
Kiếp này ....
Thương Kiều nhìn cô nương ở trong lòng, khẽ nhíu mày: "Trời sắp tối rồi, có đói bụng không?"
Minh Lan Nhược cảm thấy cả đầu mình ong ong, con người này lúc thì lạnh lùng, lúc thì ấm áp, muốn làm gì đây?
Nàng hơi chần chừ đáp lại: "Ừ."
Thương Kiều thả nàng ra, thoáng nhìn qua điểm tâm trên bàn: "Ta nhớ bánh thạch anh là món ngươi thích ăn từ khi còn nhỏ, sao lại không động đến, đổi khẩu vị rồi à?"
Minh Lan Nhược ngơ ngác cả ngươi, tầm tình phức tạp lại vui mừng, hắn thế mà nhớ rõ khẩu vị từ bé của nàng sao?
Nàng ho nhẹ một tiếng: "Vừa nãy ... Nuốt không trôi."
Nàng không một mảnh vải che thân ngồi ở chỗ đó, có thể ngồi vững đã là tốt lắm rồi, làm gì còn nuốt trôi được đồ ăn?
Thương Kiều nhíu mày, tiện tay cầm lấy trâm cài tóc, thay nàng vén làn tóc dài lên: "Ban nãy không phải rất xấc xược, rất to gan thách thức bản tọa hay sao?"
Mặt Minh Lan Nhược ửng đỏ, im lặng không nói một lời, đầu ngón tay không tự chủ sờ dây gấm buộc trên gối mềm.
Thương Kiều cười nhạt giúp cô búi một dáng tóc búi rủ ưu nhã: "Như thế này, mới tiện gặp người khác, tóc tai bù xù chạy ra ngoài, định để cho người của Đông xưởng biết cô ở đây cùng bản tọa đối ẩm ư?"
Minh Lan Nhược bất giác đưa tay lên vuốt búi tóc nàng, tay nghề hầu hạ người khác của hắn thật là giỏi, chỉ là ...
Nàng ngước mắt, đôi mắt lấp lánh ngại ngùng đến mức ngân ngấn nước: "Rõ ràng là ngài ép ta cởi đồ ..."
Thương Kiều cười nhẹ thành tiếng, ôm cô trên đùi mình giống như dỗ dành một đứa trẻ: "Phải phải, là do bản tọa ép ngươi, bản tọa muốn hòa thành bức tranh đó từ lâu rồi, bây giờ không phải là vừa hay đã hoàn thành được chấp niệm này rồi sao."
Minh Lan Nhược cảm thấy cả người cứng đờ, nàng thực sự cạn lời rồi.