Cửu Thiên Tuế, Cách Xa Mẹ Ta Ra!

Chương 47:

Minh Lan Nhược nghiến răng trừng mắt với đứa trẻ đang ôm trong tay —— Tên nhóc ham chơi này, đợi lát nữa ta sẽ xử lí con!

Tiểu Hi Nhi hơi rụt đầu lại, cậu ta có dự cảm cái mông nhỏ của mình sắp bị đau rồi!

Minh Lan Nhược cúi khom người với nhóm cẩm y vệ: "Thật lòng xin lỗi, trẻ nhỏ nghịch ngợm, đã mang lại phiền phức cho các vị đại nhân rồi."

Nàng đang định ôm theo đứa bé chuồn vội đi.

Bỗng nhiên một luồng gió nổi lên, không biết từ nơi nào một mũi tên nhọn không hề lường trước thẳng hướng phóng vọt thẳng vào sau lưng Tiểu Hi Nhi!

"Vυ't!"

"Tiểu Hi!" Máu khắp người nàng đều như ngưng đọng lại hết vào thời khắc này, dốc hết toàn lực té ngửa ra sau, tránh khỏi mũi tên này, ngã xuống lưng đau nhức!

Nàng ôm chặt Tiểu Hi Nhi, trừng trừng nhìn vào chỗ khuất nơi phóng mũi tên, đột nhiên hô to: "Mộ thống lĩnh, người ở bên đó!"

Là ai muốn hại con của nàng, nàng tuyệt đốt sẽ khiến bọn chúng sống không bằng chết!

Mộ Thanh Thư lao người ra, hướng thẳng đến chỗ kẻ bắn tên.

Hắn ta dùng một cước đá mạnh vào lưng tên sát thủ, người kia lập tức phun ra một ngụm máu tươi, nhanh chóng lôi ra con dao găm, xoay người lại đấu với Mộ Thanh Thư.

Mộ Thanh Thư vốn là đệ nhất kiếm của cấm quân, trong hai chiêu đã hạ được tên sát thủ, đánh hắn ta bất tỉnh!

Đám người quần chúng đang hóng hớt bị chuyện này dọa đến kinh sợ, chỉ trong nháy mắt tiếng thét gào vang vọng bốn phía —— "Không hay rồi, gϊếŧ người rồi!"

Cẩm y vệ phản ứng rất nhanh, người dẫn đầu cẩm y vệ ngay lập tức huýt một tiếng rít vang chói tai.

Cửa lớn Đông xưởng mở ra, mấy chục cẩm y vệ sát khi đằng đằng phi như bay tới —— "Kẻ nào lại dám động tay ở trước Đông xưởng!"

Minh Lan Nhược ôm lấy đứa trẻ kéo cổ tay của Mộ Thanh Thư lại, nhỏ giọng nói: "Mộ thống lĩnh, ta muốn giữ người này lại tra hỏi, đừng giao hắn ta cho Đông xưởng!"

Mộ Thanh Thư gật đầu, nhìn sang phía đám người cẩm y vệ, giơ lệnh bài lên: "Thống lĩnh cấm quân Mộ Thanh Thư, bắt kẻ gian tháo chạy."

"Mộ thống lĩnh, mời!" Nhóm người cẩm y vệ nghi ngờ nhìn Mộ Thanh Thư, cuối cùng vẫn khách khí hành lễ với hắn ta.

Mộ Thanh Thư liền dẫn theo tên sát thủ đã bị hắn ta đánh ngất cùng Minh Lan Nhược rời đi.

Ở một ngõ hẻo lánh không người qua lại, tên sát thủ nọ vừa miễn cưỡng vừa sợ sệt co rúm vào góc tường.

Minh Lan Nhược lạnh lùng hỏi: "Là ai ra lệnh cho ngươi lừa bán gϊếŧ hại con của ta?"

Tên sát thủ ngậm chặt miệng, không chịu nói.

"Hừ!" Minh Lan Nhược tàn nhẫn cắm một đao trên đùi hắn ta.

"A a a ...!" Tên sát thủ kêu lên thảm thiết, lại bị Mộ Thanh Thư dùng khăn vải bịt chặt miệng lại!

Một lúc sau, Minh Lan Nhược ra hiệu cho Mộ Thanh Thư buông miệng của tên sát thủ ra, bình tĩnh hỏi lại câu ban nãy: "Ta hỏi ngươi lại một lần nữa, là ai ra lệnh cho ngươi làm như vậy?"

Lần này, con dao trong tay nàng chầm chầm lướt đến đè vào giữa háng hắn ta: "Nói sai một chữ, ta liền tiễn ngươi đi làm thái giám, vừa hay ta quen biết với Đại thái giám giữ chưởng ấn Đông xưởng, trả lời đúng thì ngươi vẫn còn có thể tiếp tục làm nam nhân."

Giọng nói nàng không hề đanh thép, dung mạo tuyệt mỹ, nhưng tên sát thủ nọ lại cảm thấy như con dao của nàng đang dần rạch đến lớp da vùng háng hắn ta.

Hắn ta run rẩy kêu lên: "Là trong cung, ở trong cung có một cô cô đến tìm ta!"

Minh Lan Nhược nheo mắt lại, đột nhiên nhớ ra cái gì đó: "Ngươi nhìn thấy đai lưng của cô cô đó là màu xanh lam hay là màu đỏ?"

Tên sát thủ cảm giác con dao của nàng đang hướng vào giữa chân mình, lập tức gào: "Là màu đỏ..."

Minh Lan Nhược ngơ người, nàng nhắm chặt đôi mắt lại, trong lòng đã có đáp án.

Đai lưng màu xanh lam đai lưng dành cho cung nữ bình thường, chỉ có màu đỏ ... là của Đông cung!

Thái tử vẫn còn muốn lợi dụng nàng sẽ không sát hại nàng, người muốn gϊếŧ nàng và đứa trẻ chỉ có thể là ... muội muội ruột nàng.

Minh Lan Nhược hít sâu một hơi, đứng lên nhìn sang Mộ Thanh Thư: "Mộ thống lĩnh, ngài có thể giúp ta xử lí hắn ta không?"

Mộ Thanh Thư khẽ gật đầu: "Yên tâm, ta sẽ xử lý sạch sẽ."

Tên sát thủ nọ hoảng sợ nhìn Minh Lan Nhược: "Đừng, đừng ... Ngươi đã nói sẽ tha cho ta rồi mà!"

Minh Lan Nhược cụp mắt xuống thản nhiên nhìn hắn ta: "Ta chỉ bảo không khiến ngươi làm thái giám nữa, bây giờ ngươi có thể làm nam nhân rồi chết, yên nghỉ đi."

Tất cả những người dám động đến Tiểu Hi, nàng đều sẽ không bỏ qua!

Nói xong, nàng không thèm ngoảnh đầu lại rời khỏi ngõ tối, phía sau truyền đến tiếng thảm thiết xương cổ gãy vụn của nam nhân.

Chẳng bao lâu, Mộ Thanh Thư cũng đi ra.

Minh Lan Nhược nhìn hắn ta, khẽ thở dài một tiếng: "Mộ thống lĩnh, ngài có cảm thấy ta đáng sợ không?"

Mộ Thanh Thư nhìn diện mạo sáng ngời lại xen lẫn vẻ u sầu của nàng, cười: "Khi đó lỡ tay tổn thương người, ta đã từng đồng ý sẽ giúp người rồi, việc này chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi."

Nữ tử trời sinh yếu ớt, nhưng nữ tử trước mặt này lại kiên định bình tĩnh khiến hắn ta phải nhìn bằng con mắt khác.

Sự việc xảy ra ở công Đông xưởng rất nhanh đã truyền đến tai của Hòa công công.

Hòa công công cau mày suy nghĩ, xoay người tiến vào gian phòng của Thương Kiều, ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu.

"Minh Lan Nhược đem theo tên nhóc đó, còn có thêm Mộ Thanh Thư ở trước cổng Đông xưởng gây ra chuyện ầm ĩ, lại bị người ta hành thích?" Thương Kiều đang ngồi bên cửa sổ hơ lửa, xem tấu chương.

Ánh lửa ở trong lò Bác Sơn mạ vàng rọi lên sáng rực, chiếu lên khuôn mặc sắc xảo đẹp đẽ của hắn, lại không khiến diện mạo hắn trở nên ôn hòa hơn, chỉ thấy vẻ u ám khó lường.

"Vâng." Hòa công công khẽ giọng đáp.