Cửu Thiên Tuế, Cách Xa Mẹ Ta Ra!

Chương 36

"Những ý nghĩ dơ bẩn trong đầu ngươi đều bỏ hết cho bản tọa, suy nghĩ lung tung cái gì vậy." Thương Kiều nhắm mắt, rất hưởng thụ cảm giác giữ nàng trong vòng tay mình.

Nàng chỉ có thể bị hắn giữ lại trong một tư thế xấu hổ, bị kẹp giữa bức tường và thân thể hắn.

"Đừng như vậy..." Minh Lan Nhược dựa vào hắn, chỉ cảm thấy toàn thân như bị đốt cháy.

Hắn cọ cằm vào má nàng, ngón tay không ngừng chơi đùa với mái tóc mềm mại của nàng, thậm chí còn có hứng thú tết tóc nàng thành những bím nhỏ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Minh Lan Nhược càng cứng đờ, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng lên.

Dù những thái giám dưới tay Thương Kiều đứng cách xa, nhưng giữa ban ngày ban mặt... hắn lại ở đây vuốt ve nàng như một con mèo!

Sống hai kiếp, nàng chưa bao giờ gặp phải chuyện này.

Thật sự là...

"Buông... buông ta ra." Nàng không nhịn được khẽ kêu, cơ thể không ngừng run nhẹ.

Nàng mặc không nhiều áo, bức tường phía sau lưng vào ngày mùa đông lạnh lẽo cứng rắn.

Mà trước mặt, thân thể hắn mang theo mùi hương trầm và nhiệt độ, hơi thở hắn như ngọn lửa thiêu đốt.

Minh Lan Nhược cảm thấy mình như đang bị nướng trong hai trạng thái đối lập, bên ngoài thì cháy khét, bên trong thì mềm mịn, đến mức có thể vỡ vụn ra.

Trong sự dày vò đó, nàng thậm chí chăm chú nhìn vào đôi môi mỏng đỏ thắm và cong tinh tế của hắn, xuất hiện ảo giác kỳ quái—

Nếu hắn cắn nàng, chiếc "bánh nướng giòn" này sẽ hoàn toàn tan chảy vào miệng, rồi bị nuốt vào bụng hắn.

Hừ... Thương Kiều, đồ xấu xa này!

Hắn cố tình!

Nhưng hắn không để ý đến lời cầu xin của nàng, chỉ cười khẽ hai tiếng.

Minh Lan Nhược nhắm mắt, đột nhiên giơ tay ôm lấy cổ hắn, ghé sát tai hắn: "Thế này không thú vị, chúng ta tìm một căn phòng có giường nằm thì sao nhỉ?"

Vì sự dày vò của hắn, giọng nàng vốn trong trẻo mềm mại cũng trở nên khàn khàn quyến rũ.

Thương Kiều ngừng lại động tác chơi đùa tóc nàng, con ngươi co rút lại.

Minh Lan Nhược cảm nhận được điều đó.

Nàng nâng đôi mắt ướŧ áŧ, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua tai hắn: "Sao thế, Đốc công, trong cung này là địa bàn của ngài, ta đợi ngài dạy ta cách đối ẩm."

Thương Kiều đột nhiên nhắm mắt, mặt không biểu cảm hít sâu một hơi, nhưng bàn tay trắng mịn của hắn vô thức siết chặt eo nàng.

Nàng cảm nhận được điều đó, ánh mắt càng thêm mơ màng, giơ tay nâng mặt hắn: "Thương Kiều..."

Nghe tên mình được thốt ra từ đôi môi đỏ mọng của nàng, Thương Kiều thở gấp, khóe mắt không tự chủ đỏ lên.

Hắn đột nhiên buông tay, thả nàng xuống đất.

Hắn lùi lại một bước, lạnh lùng nói: "Được rồi, ngươi nên về đi, Thái hậu nương nương đang đợi ngươi."

Minh Lan Nhược bị hắn ép sát vào tường quá lâu, nhất thời chân mềm nhũn suýt không đứng vững, cố gắng vươn tay giữ lấy ống tay áo của hắn: "Đợi đã..."

Thương Kiều đã xoay người, đi ra ngoài hành lang, các thái giám hầu hạ lập tức theo sát.

Hắn vẫn hành động tao nhã, nhưng bước chân nhanh hơn thường ngày rất nhiều.

Minh Lan Nhược còn chưa ổn định nhịp thở, tất nhiên không thể đuổi theo, chỉ nhìn theo bóng lưng hắn, thấy đôi tai trắng như ngọc có hơi đỏ lên.

Nàng không nhịn được bật cười: "Phì..."

Tiếng cười khiến bước chân Thương Kiều hơi khựng lại, đôi tai đỏ lên như một viên ngọc hồng.

Sau đó, hắn hừ lạnh một tiếng, vung tay áo rời đi, chỉ là bóng lưng có chút tức giận.

Minh Lan Nhược lặng lẽ nhìn theo bóng lưng hắn, đưa tay chạm vào gò má nóng bỏng mềm mại của mình, dường như còn vương lại cảm giác của đầu mũi và đôi môi mỏng của hắn.

Hành lang vắng lặng không người, nàng ngồi xuống, ngước nhìn bầu trời cười nhẹ, lông mày khóe mắt đầy vẻ phong tình.

Thực ra... kiếp trước, nàng không phải là người an phận thủ thường.

Người nàng muốn nhất định phải có được, vì đối phương mà mưu tính thiên hạ, điều khiển hậu cung, thành lập tổ chức tình báo, tay đầy máu tanh, nhưng cuối cùng vì lầm lạc mà mất mạng.

Đời này đã nhận định là hắn, nàng vẫn kiên quyết không quay đầu.

Phải tìm ra rốt cuộc hắn đã trải qua chuyện gì, mới khiến hắn kiềm chế bản thân, tránh né nàng như vậy!

Không biết đã bao lâu, một giọng nam trẻ tuổi ngập ngừng vang lên: "Điệu vương phi có chỗ nào không khỏe ư?"

Minh Lan Nhược theo tiếng nói nhìn sang, thấy một thân hình cao lớn mặc giáp trụ sáng loáng, tay cầm trường thương đứng cách không xa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng.

Minh Lan Nhược ngẩn người, vừa rồi nàng chỉ đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nghĩ cách làm sao để khiến Thương Kiều thuộc về mình, không ngờ thị vệ cấm quân tuần tra cũng đã đến gần.

Nàng ngượng ngùng muốn dựa tường đứng lên, giả vờ yếu ớt: "À, không sao, chỉ là vết thương vừa khỏi, có chút yếu ớt mà thôi."

Ngay lúc đó, thị vệ cấm quân đột nhiên tiến lên, giữ lấy cánh tay nàng, giúp nàng đứng dậy: "Trời lạnh, cẩn thận giữ sức khỏe."

Nét mặt của Minh Lan Nhược lập tức hiện lên sự kỳ lạ.

Hiện tại trong cung mọi người đều biết nàng đã cứu Thái hậu, cá chép hóa rồng, không còn ai dám ức hϊếp nàng, ngay cả cung nữ cũng tranh nhau lấy lòng nàng.

Nhưng cấm quân cũng làm đến mức này, thật là ngoài dự đoán, chẳng lẽ là vì hôm nay Hoàng đế triệu kiến?

"Ừm, cảm ơn." Nàng lịch sự muốn lùi lại một bước, dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, danh tiếng của nàng đã đủ xấu lắm rồi.

Ai ngờ không thể rút tay khỏi bàn tay to lớn của thị vệ, nàng lạnh lùng, nhíu mày: "Ngươi làm gì, buông tay..."