Cửu Thiên Tuế, Cách Xa Mẹ Ta Ra!

Chương 31

Chăn tơ tằm ấm áp, Minh Lan Nhược ngước mắt nhìn hắn: “Được Cửu Thiên Tuế hầu hạ, ta nên cảm thấy vinh hạnh phải không?”

Hắn chu đáo đến như vậy, thậm chí còn hơn cả những nha hoàn từng hầu hạ bên cạnh nàng.

Thương Kiều lại thản nhiên nói: “Không có gì vinh hạnh cả, cả đời ta đã hầu hạ không ít người.”

Minh Lan Nhược sững sờ, chợt nhớ ra, đúng rồi, Thương Kiều từ nhỏ đã làm tiểu thái giám trong cung, làm thái giám sao có thể không hầu hạ người khác.

Không phải sinh ra hắn đã là Cửu Thiên Tuế quyền khuynh triều dã.

Con đường này để leo lên cao không biết đã trải qua bao nhiêu gian khổ phi nhân tính.

“Nhìn ta bằng ánh mắt đó làm gì, cảm động sao?” Thương Kiều đưa tay đắp lại chăn cho nàng, động tác nhẹ nhàng.

Hắn khẽ cong đôi môi mỏng, cười vui vẻ: “Những người ta từng hầu hạ, đa phần đều đã lên Tây Thiên.”

Minh Lan Nhược co giật khóe miệng: “……”

Thật sự không cần thiết nói những lời rùng rợn này vào lúc này.

Dù sao hiện giờ hắn đang “hầu hạ” nàng.

“Được rồi, ngủ đi, ta sẽ không dễ dàng đưa ngươi lên Tây Thiên đâu.” Có vẻ như sự cạn lời của nàng làm hắn vui vẻ, Thương Kiều thoải mái đứng dậy.

Minh Lan Nhược cười gượng: “Vậy thì cảm ơn ngài, sau này đưa ta lên Tây Thiên cũng phải thật nghiêm túc nhé.”

Nói xong, nàng nhắm mắt: “Ta muốn ngủ rồi, ngài cứ tự nhiên, đi không tiễn!”

Nhìn người trên giường quyết định không thèm để ý tới mình nữa, Thương Kiều cười khẽ, xoay người vào mật đạo.

Hòa công công vừa thấy hắn ra, lập tức đưa một chiếc ô: “Đốc Công, vừa rồi Vân Nghê mang ô tới, tuyết lớn, lão nô hầu ngài đi đường.”

Thương Kiều nhạt nhẽo liếc nhìn chiếc ô: “Nói với nàng, sau này đừng tự cho mình là thông minh, ta không thích có người nghe lén.”

Hòa công công cứng đờ, chợt nhớ ra võ nghệ của Đốc Công đã đạt tới cảnh giới cao siêu, cửa mật đạo lại gần như vậy, sao có thể qua mặt hắn.

Những lời ông vừa nói chắc cũng bị Thiên Tuế Gia nghe thấy.

Hòa công công cười gượng: “Ha ha, Gia, chúng ta về thôi.”

Việc Minh Lan Nhược cứu Thái hậu, còn đang dưỡng thương trong cung của Thái hậu nhanh chóng lan truyền khắp cung đình.

Mọi người đều biết Minh Lan Nhược lần này chắc chắn sẽ lật ngược thế cờ.

Thái hậu không thể không đếm xỉa tới ân nhân cứu mạng của mình, nhìn mấy ngày nay ngay cả Hoàng hậu muốn đến thăm cũng bị Thái hậu từ chối là có thể thấy rõ.

Vết thương của Minh Lan Nhược lành rất nhanh, chỉ sau bảy tám ngày cơ bản đã không còn gì đáng lo ngại.

Hoàng đế biết được, quyết định triệu kiến nàng.

“Bệ hạ triệu kiến ngươi, ngươi đừng bận tâm những lời khó nghe của người khác, coi như không nghe thấy, nếu bệ hạ hỏi gì mà thật sự không thể trả lời được thì cứ nói là ngươi không khỏe, giả vờ ngất cũng được.”

Thái hậu nghiêm mặt, bảo người trang điểm lại cho Minh Lan Nhược.

Minh Lan Nhược thực sự muốn cười, bà lão này đúng là không theo lẽ thường, những lời này cũng có thể nói ra được.

Xúi giục nàng giả vờ ngất trước mặt con trai mình.

Nàng ngoan ngoãn gật đầu: "Lan Nhược biết rồi."

Nơi Hoàng đế triệu kiến nàng là Thượng thư phòng.

Hoàng đế mặc thường phục màu vàng sáng, tóc buộc đơn giản trên đỉnh đầu, ngồi sau bàn đọc sách, trông không giống Hoàng đế, mà giống một ông chủ giàu có bình thường.

Minh Lan Nhược liếc nhìn cuốn “Đạo Đức Kinh” trên bàn, nhất thời không biết có phải Hoàng đế cố tình châm biếm nàng không.

Dù sao chưa cưới đã có thai là không giữ lễ giáo, ngay cả nhà bình thường cũng phải bị dìm l*иg heo.

Tình thế hiện tại là, Hoàng đế nghĩ đứa trẻ trong bụng nàng là của Thái tử, nhưng Hoàng đế không quan tâm trong bụng nàng có thực sự có huyết mạch Hoàng gia hay không.

Hoàng đế có nhiều cháu trai, Hoàng đế chỉ quan tâm chuyện nàng làm mất mặt Hoàng gia, lúc trước gϊếŧ nàng hay không gϊếŧ nàng cũng chỉ là chuyện nhỏ vặt vãnh thôi.

Nhưng bây giờ Hoàng đế đã cho nàng sống sót, thì chắc sẽ không muốn lấy mạng nàng nữa.

Minh Lan Nhược vừa phân tích tình hình trong đầu, vừa cung kính hành lễ: "Tham kiến bệ hạ."

"Đứng lên đi, xem ra ngươi đã khỏe nhiều rồi." Minh Đế không có biểu cảm gì nhiều, chỉ phất tay tùy ý.

Minh Lan Nhược: "Đó là nhờ ơn Thái hậu."

Minh Đế liếc nhìn nàng, nhạt nhẽo nói: "Nghe Thái hậu nói ngươi không muốn ban thưởng, ừm, ngươi không coi trọng Thái tử của trẫm, không coi trọng tài sản hoàng gia cũng là điều bình thường."

Minh Lan Nhược thở dài trong lòng, quả nhiên Hoàng đế không thể không gây khó dễ cho nàng.

Câu này mà trả lời không tốt, đừng nói là ban thưởng, nàng không bị phạt đã là may rồi.

Minh Lan Nhược không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói: “Lời của bệ hạ thật khiến Lan Nhược sợ hãi, Thái tử là con rồng, Lan Nhược nào có tư cách không coi trọng?”

“Vậy sao?” Hoàng đế liếc nhìn nàng, nét mặt khó đoán.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hiện lên vẻ u sầu: “Từ nhỏ phụ thân đã dạy ta, nhà họ Minh chịu ơn vua, nếu nữ nhi đi sai đường, gây ra những chuyện khó coi, sao dám gả cho Thái tử, làm ô danh Hoàng gia.”

Hoàng đế nghe nàng nói những lời này, mang theo vẻ bất đắc dĩ và sợ hãi, dường như vô cùng chân thành.

“Ngươi đúng là thẳng thắn, Minh khanh cũng không uổng công dạy dỗ.” Hoàng đế đặt bút xuống, sự biết điều của Minh Lan Nhược khiến ông ta bớt giận.

Năm đó Thương Kiều đã âm thầm nói rõ thực hư với ông, Minh Lan Nhược không muốn gả cho Thái tử thì thôi đi.