Cửu Thiên Tuế, Cách Xa Mẹ Ta Ra!

Chương 17

Minh Lan Nhược ép mình không được run rẩy, cố gắng tỏ ra như một đại phu đang kiểm tra bệnh nhân.

Nàng lại hít sâu một hơi, mạnh mẽ tháo quần hắn xuống, nhanh chóng liếc nhìn "vùng bệnh" rồi ngay lập tức kéo quần hắn lên!

"Xong rồi!" Nàng mặt đỏ tai hồng nhanh chóng ngồi xuống bàn, mượn việc mở hòm thuốc để che giấu khuôn mặt nóng bừng.

"Nhanh vậy, ngươi nhìn rõ rồi?" Phía sau vang lên giọng nói lạnh lùng của Thương Kiều.

Minh Lan Nhược gật đầu như giã tỏi: "Ừ, ừ, ừ, nhìn rõ rồi!"

Nếu nhìn thêm nữa, mắt nàng sẽ lên lẹo, không, sẽ mù mất!!

Thương Kiều không nói gì thêm.

Không khí rơi vào sự im lặng kỳ lạ.

Minh Lan Nhược nhanh chóng lấy ra các loại kim bạc và mấy lọ thuốc nhỏ từ trong hòm thuốc.

Nàng cúi đầu đi đến bên cạnh hắn, đặt một chiếc khăn trắng hơi cũ lên đùi mình, nhỏ giọng nói: "Ta muốn bắt mạch cho ngài."

Chẳng mấy chốc, cổ tay trắng nõn của hắn đặt trên đùi nàng.

Minh Lan Nhược ép mình bình tĩnh lại, tập trung vào việc quan sát tay hắn.

Ngón tay của Thương Kiều thon dài thanh tú, khớp xương tinh tế, da trắng như tuyết, móng tay và đầu ngón tay đều là màu hồng mềm mại.

Nếu không phải ở các khớp có vết chai do luyện võ, thoạt nhìn bàn tay này đẹp đến mức giống như của phụ nữ.

Không ai có thể tưởng tượng ra đôi tay này đã từng nhuốm máu bao nhiêu người.

Nàng nhẹ nhàng đặt ngón tay lên mạch hắn, lắng nghe nhịp đập.

"Ngươi có biết việc hôm nay ta cho ngươi xem thứ đó có ý nghĩa gì không?" Giọng nói của Thương Kiều vang lên trên đầu nàng, mang theo một chút khàn khàn không rõ ràng.

Minh Lan Nhược giật mình, lập tức nghiêm túc nói: "Nếu ta tiết lộ nửa chữ ra ngoài, tùy Thiên Tuế Gia xử lý."

Thương Kiều dừng lại, nhìn người phụ nữ ngoan ngoãn trước mặt, trong đôi mắt đen sâu của hắn hiện lên một tia tự giễu.

Ha, hắn đang mong đợi gì chứ?

Mong đợi nàng sẽ cảm động khi hắn trao cho nàng điểm yếu chết người này sao?

Nếu không phải vì đứa con và vì muốn thoát khỏi vương phủ, nàng đâu có uốn mình như vậy.

Nhưng không sao, nàng đã tự đưa đến cửa, thì tất cả hậu quả đều do nàng tự chọn mà thôi.

Thương Kiều thu tay lại, lạnh lùng nói: "Nếu không có hiệu quả, hôm nay con trai ngươi sẽ theo ta về Đông Xưởng làm thái giám."

Minh Lan Nhược cứng người, nàng không chịu nổi việc người khác lấy con mình ra uy hϊếp!

Dù là cha ruột của đứa trẻ!

Nàng vừa lấy kim châm vừa cười gượng: "Ta tự tin vào y thuật của mình, Thiên Tuế Gia cứ yên tâm."

Nói rồi, nàng châm kim vào các huyệt trung xung, quan xung, dương trì trên tay hắn.

Châm kim rất mạnh, như muốn xuyên vào mạch máu của hắn.

Lần này đến lượt Thương Kiều cứng người.

Những cơn đau nhói lan nhanh từ các huyệt đạo.

Thương Kiều tự nhận rằng trên đời này không ai hiểu rõ nỗi đau hơn hắn.

Nhưng trong khoảnh khắc này, hắn không thể không vung tay đẩy, dùng nội lực mạnh mẽ đẩy những chiếc kim bạc ra khỏi mạch máu.

"Phụt!" Dòng máu đỏ sẫm cùng những chiếc kim bạc bắn tung ra.

Minh Lan Nhược cũng bị hắn vung ra như quả bóng bị đập lăn trên mặt đất, ngã ngửa ra mông chổng lên trời.

"Móa..." Nàng ôm eo đau đớn, không nhịn được thốt ra một câu học từ đám hạ nhân.

Dù nàng đã chuẩn bị trước, cố gắng tránh né rồi nhưng vẫn bị hắn hất tung!

Khuôn mặt Thương Kiều tái nhợt, lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang nằm trước mặt: "Muốn chết thì nói sớm, người dám ngầm ám hại bổn tọa không sống được qua ngày mai đâu!"

Khí thế mạnh mẽ nguy hiểm của hắn khiến Minh Lan Nhược rụt lại một chút.

Nàng vội giơ một ngón tay lên lắc lắc: "Làm phiền trước khi ra tay, ngài hãy cảm nhận khí tức trong đan điền, cảm nhận kỹ đi!"

Thương Kiều nhịn cơn giận, đặt tay kết ấn, thúc đẩy nội lực đi qua kinh mạch của mình.

Một luồng khí nóng kỳ lạ từ tim dâng lên, theo kinh mạch đi thẳng xuống đan điền, không...

Đôi mắt hắn co lại, luồng khí nóng không chỉ xuống đan điền, mà còn xuống dưới đan điền!

Hai huyệt hạ phúc bị tắc nghẽn đã lâu, luồng khí xông vào khiến hai huyệt này có dấu hiệu thông suốt!

Thương Kiều lập tức ngồi lên giường, xếp bằng vận khí một vòng tiểu chu thiên, nửa canh giờ sau, mồ hôi lạnh nhỏ giọt từ trán hắn.

Nhưng không có tiến triển gì thêm.

Hắn từ từ mở mắt, thu hồi nội lực.

Hắn nhìn người phụ nữ đang nằm trên mặt đất với tư thế kỳ lạ, ánh mắt đầy phức tạp: "Ngươi không nói dối."

Minh Lan Nhược thực sự biết y học, hơn nữa y thuật không tồi, điều này hắn không lường trước được.

Nàng trợn mắt: "Ha ha, ta vẫn còn muốn sống mà.

Kiếp trước dù sao nàng cũng là trắc phi của Đông Cung, đã trải qua những cơn sóng gió lớn như thay đổi triều đại, song long đoạt vị.

Kiếp này, vì nàng sống lại, nhiều việc đã thay đổi.

Đương nhiên nàng sẽ không đánh cược rằng hắn vẫn nặng tình như kiếp trước, cũng sẽ không nói dối những việc hệ trọng liên quan đến tính mạng.