Cửu Thiên Tuế, Cách Xa Mẹ Ta Ra!

Chương 15

Trương ma ma sai Lão Trung vác Minh Lan Nhược vào một gian phòng ở tiền viện, bà ta vội vàng trở về viện của mình thông báo tú bà đưa khách tới.

Ban đầu định đưa người đến Xuân Hương Các, bởi vì tiếp khách ở trong vương phủ thực sự quá nguy hiểm.

Nhưng tú bà lại nói khách muốn hưởng dụng vợ của Vương gia ngay trong vương phủ, mới có cảm giác làm Vương gia.

Nhìn thấy giá tiền một trăm lượng vàng mà tú bà đưa ra, bà ta đành liều mạng đồng ý cho khách vào vương phủ.

"Được rồi, khách quý, xin mời theo chúng tôi." Trương ma ma cười tươi đón tiếp tú bà và vị khách mà bà ta mang đến.

Vị khách đó dáng người cao ráo, dẫn theo một người hầu trung niên, cả hai đều đội mũ trùm kín mặt, không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ có thể thấy là kẻ không giàu thì cũng sang.

Hắn ta gật đầu với tú bà của Xuân Hương Các, tú bà đưa cho Trương ma ma một cái túi.

Mắt Trương ma ma mải dán chặt vào túi vàng của tú bà Xuân Hương Các đưa, không để ý tay tú bà đang run rẩy.

Khuôn mặt đầy nếp nhăn dính hết cả lại, bà ta vui vẻ cầm đèn l*иg dẫn đoàn người tới căn phòng nơi đặt Minh Lan Nhược.

Vào cửa, Trương ma ma niềm nở nói: "Bên ngoài lạnh nhưng trong phòng này đã dùng than hồng loại tốt, ấm áp lắm, Vương phi tuỳ ý ngài hưởng, chỉ cần không chơi đến chết là được."

Bà ta mong muốn người đàn ông này chơi Minh Lan Nhược nửa sống nửa chết.

Ánh mắt của vị khách rơi vào Lão Trung.

Lão ta vẫn ngồi bên giường, nhìn chằm chằm Minh Lan Nhược trên giường với ánh mắt mê đắm.

Thấy khách nhìn qua, Trương ma ma trừng mắt với Lão Trung, lão ta cười khan một tiếng, nhanh chóng lui qua một bên.

Vị khách cười nhạt một tiếng: "Vừa rồi là ngươi ôm Vương phi tới đây?"

Lão Trung không hiểu ra sao, gật đầu: "Đúng."

Vị khách gật đầu, bỗng cười một tiếng: "To gan đấy."

Lão Trung bỗng cảm thấy một luồng sát khí lạnh lẽo xông tới.

Ngay sau đó, một đám người mặc đồ đen toàn thân trang bị đầy đủ vũ khí xông vào, trong chốc lát đã khống chế cả Trương ma ma và Lão Trung.

"Này, các ngươi làm gì vậy! Biết đây là đâu không, muốn bóc bánh không trả tiền ư?!" Trương ma ma bị người ta ấn chặt cánh tay, vừa giận vừa lo lắng hét lên.

"Đồ tiện tì mà cũng dám nói chuyện với chủ nhân như vậy!" Người hầu trung niên bước lên, một cước đá mạnh vào khuỷu chân của bà ta và Lão Trung.

"Rắc!" Tiếng xương vỡ vang lên.

Trương ma ma và Lão Trung kêu gào thảm thiết, quỳ rạp xuống đất.

Trong cơn đau dữ dội, cả hai vô thức ngẩng đầu lên, lúc này mới thấy vị khách tháo mũ trùm, lộ ra khuôn mặt trắng nõn tinh xảo đến mức không giống con người.

Trương ma ma biến sắc, không dám tin hét lên: "……Cửu Thiên Tuế!"

Dưới Vạn Tuế Gia, địa vị cao nhất chỉ có mỗi đốc chủ Đông Xưởng được phong là Cửu Thiên Tuế.

Thương Kiều không mặc mãng bào hay áo phi ngư, chỉ mặc một bộ thường phục thêu hoa trúc tôn lên khuôn mặt đẹp đẽ của hắn, trông như tiên nhân giáng trần.

Nhưng đôi mắt hẹp dài sâu như vực thẳm, tối tăm lạnh lẽo khiến người ta rùng mình.

Hắn nhận lấy lò sưởi tay vàng từ tay Hòa công công, từ tốn nói: "Đưa bọn chúng xuống."

Trương ma ma vô cùng hoảng sợ, sụp xuống đất dập đầu: "Cửu Thiên Tuế tha mạng, lão nô làm như vậy đều bởi nghe theo lệnh Vương phi, Vương phi không chịu nổi cảnh khổ trong phủ, mới nghĩ ra cách bí mật tiếp khách kiếm tiền!"

Thương Kiều nhướn mày như nghe được chuyện thú vị: "Thật sao?"

Trương ma ma vừa len lén ra hiệu cho Lão Trung vừa kêu oan: "Đúng vậy, câu nào của lão nô cũng là sự thật!"

Lão Trung lập tức run giọng nói: "Vương phi… nói nếu bọn nô tài không nghe lời, sẽ bán bọn ta đi! Ngài ấy là chủ nhân, chúng ta là nô bộc, chỉ có thể tuân mệnh!"

Hòa công công dùng phất trần đánh mạnh vào mặt Trương ma ma: "Dám nói dối trước mặt Cửu Thiên Tuế!"

"Á!" Trương ma ma kêu thảm một tiếng, phun một búng máu lớn cùng mấy chiếc răng.

Thương Kiều bực bội nhìn vết máu suýt văng trúng áo bào của mình, có người tới xử lý vết máu ngay lập tức.

Hắn vô cảm ra lệnh: "Đưa ra ngoài viện, ban thưởng xông hương."

Hòa công công cung kính đáp: "Rõ!"

Ngay lập tức có người tới lôi Trương ma ma và Lão Trung ra ngoài.

Trương ma ma bò trên đất, kinh hoàng trợn mắt: "Xông... xông hương là gì!"

Hình phạt chưa từng biết đến khiến bà ta kinh sợ.

Hòa công công bảo người kéo bà ta lên, cười lạnh lùng—

"Xông hương ấy à... là trải một lớp than hồng nóng rực trên mặt đất, người nằm trên than đỏ mà lăn, lăn không được thì bò, đến khi không bò được nữa, người đó cũng bị nướng chín, da thịt bóng loáng, bên ngoài giòn, bên trong mềm, mùi hương thơm lừng, nên gọi là xông hương, còn không cảm ơn Cửu Thiên Tuế ban thưởng đi?"

"Không không... cầu xin Cửu Thiên Tuế nể tình lão nô chăm sóc Vương phi nhiều năm, tha mạng cho lão nô!" Trương ma ma sợ hãi tột độ, mặt mũi trắng bệch cầu xin.

Thương Kiều không thèm để ý, chỉ cầm tách trà nhấp một ngụm, thản nhiên liếc nhìn Lão Trung: "Đừng để lão ta chết nhanh quá."

"Không không không..." Hình phạt tàn khốc này khiến Lão Trung sợ đến mức tè ra quần, mùi nướ© ŧıểυ nồng nặc.

Nhưng rất nhanh cả hai đều bị lôi ra ngoài, phòng cũng được dọn sạch sẽ, còn được xông mùi hương mà Thương Kiều thường dùng.

Hắn ngồi xuống bên cạnh Minh Lan Nhược.

Người phụ nữ trên giường có vòng eo thon, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, mặt mày như tranh vẽ, nhã nhặn yêu kiều đến mức không giống người đã sinh con.