Cửu Thiên Tuế, Cách Xa Mẹ Ta Ra!

Chương 13

Thương Kiều nhìn thấy vẻ mềm mại và ngoan ngoãn của nàng giống hệt như những người khác nịnh bợ hắn, nhưng không hiểu sao lại khiến hắn cảm thấy phiền muộn trong lòng.

Hắn không muốn nhìn thấy vẻ giả tạo của nàng, thà nhìn thấy nàng hét lớn kiêu ngạo như ở ngoài đường ban nãy.

Hắn đột nhiên buông tay, quay lại ngồi xuống ghế bát tiên một cách tao nhã: "Bổn tọa không biết ngươi hiểu y thuật đấy."

Minh Lan Nhược thận trọng nói: "Trước đây A Cổ ma ma bên cạnh vốn là một vu sư của ông ngoại ta, nên ta đã học được chút y thuật từ bà ấy."

Kiếp trước, nàng cố gắng học y thuật từ A Cổ ma ma để có thể trở thành trợ thủ đắc lực cho Tần vương.

Kiếp này, nhờ y thuật mà nàng vượt qua được cửa tử khi sinh con và có thể tự mưu sinh.

Thương Kiều đột nhiên cau mày cười lạnh: "Thật sao? Ngươi cũng có tâm đấy. Ngươi định chữa bệnh cho bổn tọa thế nào?"

Minh Lan Nhược nghe thấy giọng điệu hắn trở nên lạnh lùng chua chát.

Nàng vừa bực mình vừa uất ức, không muốn tiếp tục đoán tâm tư của hắn.

Nàng cười giả lả: "Vậy thì phiền ngài vài ngày nữa đến Xuân Hương Các một chuyến, ta sẽ mang đầy đủ dụng cụ đến đó khám bệnh cho ngài."

Thương Kiều đang cầm tách trà dừng lại nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi nói nơi nào?"

Minh Lan Nhược cười rạng rỡ: "Xuân Hương Các, vài ngày nữa ta sẽ tiếp khách ở đó. Nếu ngài muốn làm ân khách của ta, Trương ma ma chắc chắn sẽ miễn phí cho ngài."

Nhìn gương mặt lạnh lùng của Thương Kiều, nàng cố tình nhấn mạnh hai chữ "ân khách" với giọng nhẹ nhàng và châm biếm.

Nàng đang đánh cược, cược rằng trong lòng hắn còn có nàng, như vậy hắn sẽ không bao giờ cho phép người đàn ông khác chạm vào nàng!

Một canh giờ sau.

“Đốc chủ, thuộc hạ đã đưa Minh đại tiểu thư trở về Điệu vương phủ.” Hòa công công từ ngoài cửa tiến vào thư phòng, cung kính hành lễ với Thương Kiều.

Thương Kiều đứng trước cửa sổ, vuốt ve chiếc nhẫn ngọc bích, lạnh lùng hỏi: “Đã tra rõ ràng chưa?”

Hòa công công lập tức quỳ xuống đất, cẩn thận trình bày những gì đã điều tra được ở Điệu vương phủ.

Cuối cùng, ông ta cúi đầu nhận tội: “Là thuộc hạ sơ suất, xin đốc chủ trách phạt!”

Những năm qua, đốc chủ không cho phép ai nhắc đến Minh đại tiểu thư, chỉ mỗi tháng nghe qua báo cáo của Điệu vương phủ.

Người báo cáo cũng đã đề cập đến việc Minh đại tiểu thư ở Điệu vương phủ không được tốt lắm, lương bổng đều bị vυ' Trương ăn chặn.

Dù vậy, không biết tại sao, Minh đại tiểu thư và đứa con nhỏ của nàng vẫn được nuôi nấng da dẻ mịn màng, dù gầy nhưng vẫn khỏe mạnh.

Tóm lại không có chuyện gì lớn, người bên dưới thấy đốc chủ dường như không quan tâm, nên lâu dần mọi người cũng lơ là, không chú ý đến động tĩnh của Điệu vương phủ.

Ánh trăng mờ mịt ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của Thương Kiều khiến hắn trông lạnh lùng u ám, không chút hơi ấm.

Hòa công công không dám thở mạnh, quỳ đến mức đầu gối đau nhức, mới nghe thấy giọng nói lạnh lẽo vang lên:

“Người sơ suất, tất cả đến Trừng Giới ty nhận một trăm roi.”

Hòa công công biết mình cũng không tránh được trận roi này, đốc chủ đã nể tình rồi, ông ta lập tức hành lễ thêm lần nữa: “Vâng!”

Thương Kiều nhìn vào ngón tay mình, vẫn còn vương hơi ấm của Minh Lan Nhược.

Rất lâu, rất lâu trước đây, hắn đã muốn ôm cô gái nhỏ khi trưởng thành như thế này.

Nhưng từ sau khi nàng mười ba tuổi, mỗi lần nhìn thấy hắn, trong mắt nàng luôn hiện rõ sự chán ghét không thể che giấu.

Bấy giờ ôm vào lòng, không còn là sự ấm áp và mềm mại trong ký ức thời thơ ấu.

Chậc, nhiều năm như vậy, ý nghĩ của hắn về nàng thực sự khiến chính hắn cũng cảm thấy ngày càng kinh tởm và buồn nôn.

Tuy nhiên, hắn thích sự kinh tởm này.

Thương Kiều nhắm mắt lại, cong đôi môi mỏng đỏ thắm, cười lười biếng: “Lâu rồi không đến Điệu vương phủ dâng hương, tìm thời gian đến phủ vương dâng một nén hương cho Điệu vương đi.”

Hòa công công gật đầu: “Vâng!”

Ông ta biết vυ' Trương và những người kia ở Điệu vương phủ sắp gặp rắc rối lớn rồi, nhưng đốc chủ sẽ xử lý Minh đại tiểu thư thế nào?

Trước đây mọi người đều nghĩ đốc chủ đã hoàn toàn thất vọng về Minh Lan Nhược, nên nhiều năm không bước vào Điệu vương phủ.

Nhưng bây giờ xem ra không phải vậy, trong lòng ngài ấy chưa từng buông bỏ Minh Lan Nhược.

Ông do dự nói: “Minh đại tiểu thư trước đây bên cạnh có một bà vυ' người Miêu Cương nhưng không rõ lai lịch, đốc chủ thực sự tin rằng cô gái ấy có thể chữa bệnh cho ngài?”

Ông lo lắng hơn là Minh Lan Nhược biết được bí mật của Thương Kiều, sẽ tiết lộ cho Tần vương.

Từ đó, ngài sẽ có một điểm yếu chết người trong tay kẻ khác.

Thương Kiều mân mê chiếc nhẫn ngọc trắng, vẻ mặt khó đoán: “Con mèo nhỏ ấy muốn kiếm sống cho con của nàng, không muốn sống khổ, vẫn phải dựa vào ta thôi, không dám nói lung tung đâu.”

Hắn dừng lại, rồi cười khẽ: “Về y thuật, dù nàng có thật sự biết, thì ban đầu hẳn là học để giúp Tần vương.”

Hòa công công lúc này mới hiểu tại sao khi ở nhà lao, sau khi nghe Minh Lan Nhược biết y thuật, sắc mặt đốc chủ lại trở nên u ám.

Ông không nhịn được nhẹ giọng khuyên: “Đốc chủ, cô gái ấy không đáng để ngài bận lòng.”

Thương Kiều lạnh lùng liếc nhìn Hòa công công: “Ai nói ta còn bận lòng vì nàng ta.”

Hòa công công lập tức ngoan ngoãn gật đầu: “Đúng vậy, ngài muốn người phụ nữ nào mà không có chứ, chưa nói đến người ngoài, chỉ nói Vân vệ trưởng đối với ngài một lòng thành tâm, những ngày này dù bệnh vẫn đi tuần tra doanh trại...”

Thương Kiều nhíu mày: “Vân Nghê bị bệnh?”