Cửu Thiên Tuế, Cách Xa Mẹ Ta Ra!

Chương 2

Cuối cùng, khi Tần vương làm phản, Thái tử treo nàng và đứa con lên tường thành kinh thành, từng nhát dao hành hạ đứa bé, nghĩ rằng có thể uy hϊếp Tần vương rút quân.

Nhưng Tần vương lại cười lạnh, bắn nàng hết mũi tên này đến mũi tên khác, biến nàng thành bia tập bắn.

Nàng ngã xuống tường thành đổ nát, óc vỡ nát, lúc đó mới biết đứa con trong bụng nàng không phải của Tần vương!

Nên hắn ta không hề đau lòng chút nào.

Linh hồn rời khỏi xác, nàng thấy Thương Kiều dẫn đại quân đến, gϊếŧ hết những kẻ đã hại nàng.

Cuối cùng trong cuộc chiến hỗn loạn, hắn lao đến bên xác nàng và đứa con, ôm lấy nàng, cười thê lương đau khổ.

Nàng chưa từng thấy Thương Kiều thê thảm như vậy.

Nàng từng căm ghét hắn như thế.

Căm ghét thân phận thái giám thấp kém của hắn, căm ghét khuôn mặt đẹp hơn phụ nữ của hắn, căm ghét tính tình cay nghiệt của hắn.

Lại càng hận hắn dựa vào mối quan hệ thân thích mà dạy dỗ nàng khắp nơi dù không có chút quan hệ huyết thống nào.

Nhưng để cho Tần vương có thể sử dụng Thương Kiều, nàng đã nhiều lần tiếp cận và lợi dụng hắn.

Cho đến ngày đó, khi Cửu Thiên Tuế một người dưới một người trên vạn người, quên hết cảnh gϊếŧ chóc đẫm máu trên chiến trường phía sau.

Hắn ôm xác nàng, thì thầm bên tai nàng những sự thật mà nàng chưa từng biết, những bí mật động trời mà hắn đã che giấu.

Lúc đó nàng mới biết, người đàn ông mà ai cũng sợ hãi này đã làm biết bao nhiêu việc vì nàng, gánh chịu biết bao nhiêu đau khổ.

Linh hồn nàng chấn động đến nỗi tâm can tan nát, nước mắt như mưa.

Trong lúc vẫn còn bàng hoàng và không thể tin nổi, nàng thấy một mũi tên lớn mang theo sát khí bay ngang qua.

Nàng biết Thương Kiều có thể tránh được, hắn là cao thủ số một trong cung.

Nhưng...

hắn lại lạnh lùng nhắm mắt, lặng lẽ để mũi tên xuyên qua cổ họng.

Máu nóng của Thương Kiều bắn lên khuôn mặt của xác nàng, nàng có thể cảm nhận được sự nóng bỏng và mùi tanh ngọt của máu.

Nóng đến nỗi linh hồn nàng cũng run rẩy.

Sau đó...

Nàng mở mắt, trở lại lúc đứa con vẫn còn trong bụng.

Tất cả như một cơn ác mộng, nhưng nàng cũng chứng minh được tất cả không phải là mơ.

Vì vậy, ngay ngày thứ hai sau khi tái sinh, nàng đã đến tìm hắn, lần này, nàng quyết không bỏ lỡ người chân thành với mình nữa!

Minh Lan Nhược kéo tấm khăn che mặt xuống, để lộ khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần: “Sao vậy, ngươi không muốn nhận con của mình sao?”

Thương Kiều nhìn thiếu nữ trước mặt, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào hắn.

Khuôn mặt tươi tắn non nớt của nàng đối lập với cái bụng to lớn kia.

Hắn nhìn nàng, bỗng nhớ đến một khuôn mặt khác từ lâu lắm rồi, con ngươi co lại, ánh mắt thêm phần u ám.

Thương Kiều bỗng ngửa đầu cười to: “Hahaha...”

Tiếng cười chói tai lạnh lẽo mang theo nội lực khiến người ta cảm thấy sợ hãi và áp lực tràn đến.

Minh Lan Nhược cố nén sự khó chịu trong cổ họng và trái tim, nhìn thẳng vào hắn.

Ngay sau đó, Thương Kiều bất ngờ đẩy mạnh nàng vào cột trụ, liếʍ đôi môi đỏ thẫm: “Nào, ngoan, nói cho ta nghe, một thái giám làm sao có thể khiến ngươi mang thai, hay ngươi biết được điều gì không nên biết?”

Ánh mắt hắn đầy sát khí, như muốn xé nàng ra thành từng mảnh.

Minh Lan Nhược cứng đờ.

Diễn biến này không giống như nàng nghĩ, có gì đó sai sai rồi?

Ánh mắt Thương Kiều tràn đầy sát khí như muốn gϊếŧ người diệt khẩu?!

Tại sao?!

Kiếp trước, hắn đã yêu nàng đến mức sẵn sàng hy sinh mạng sống vì nàng! Hắn ôm xác nàng, chính miệng nói ra... hắn đã biết từ lâu rằng đứa con trong bụng nàng là của hắn!

Minh Lan Nhược ngay lập tức bàng hoàng, tâm trí nàng rối bời như những cơn sóng dữ.

Nhưng... tại sao hiện giờ Thương Kiều lại không biết rằng đứa con trong bụng nàng là của hắn?

Những gì hắn nói khi ôm xác nàng, rốt cục hắn đã biết được bao nhiêu sự thật?

Nàng đã quá chủ quan, trực tiếp đến tìm hắn, yêu cầu hắn thừa nhận đứa con trong bụng nàng.

Hắn vốn đã đa nghi, giờ có lẽ nghĩ rằng nàng biết được bí mật hắn không phải là thái giám thật và đang muốn uy hϊếp hắn để giúp Tần vương?

Minh Lan Nhược nhanh chóng nắm lấy tay áo hắn, vừa có chút sợ hãi vừa cười làm lành: “Cửu Thiên Tuế, ta chỉ đùa thôi, đừng gϊếŧ ta.”

Thương Kiều quét ánh mắt lạnh lùng và áp bức qua bụng nàng: “Minh Lan Nhược, ta quan tâm ngươi là vì nể mặt mẹ ngươi chứ không phải vì ngươi!”

Minh Lan Nhược gật đầu ra vẻ ngoan ngoãn: “Ta sai rồi, sẽ không nói bậy nữa.”

Thương Kiều lạnh lùng nhìn Minh Lan Nhược đã trở lại trạng thái "bình thường" giống như hắn từng quen thuộc.

Vẫn là cô gái điên cuồng không quan tâm đến danh tiếng, cố gắng leo lên giường người mình yêu nhằm đạt được mục đích không phải gả cho Thái tử.

Thương Kiều rút tay áo mình lại: “Ngoan ngoãn chờ làm Trắc phi của Thái tử đi, Tần vương không phải là người ngươi có thể điều khiển.”

Minh Lan Nhược thở dài: “Thái tử cũng không phải là người ngốc, sớm muộn hắn ta cũng biết đứa con không phải của hắn, huống hồ Thái tử cũng không phải là người tốt.”