Tôi mặc trên người bộ lễ phục trắng tinh, nở nụ cười cứng đờ đứng trên sân khấu của buổi tiệc đính hôn, chờ đợi vị hôn phu Lục Cẩn Niên của tôi.
Dưới sân khấu là họ hàng bạn bè thân thiết của hai nhà, tiếng cười nói vui vẻ đã sớm biến mất, thay vào đó là sự nghi hoặc và tiếng xì xào bàn tán.
Bởi vì Lục Cẩn Niên vẫn chưa lên sân khấu.
Rõ ràng anh ta đang ở hậu trường, rõ ràng đã mặc xong bộ vest, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn nhẫn đính hôn, thế nhưng lại không chịu lên sân khấu.
Người dẫn chương trình đã giục ba lần, đều bị anh ta đuổi trở về.
Tôi và Lục Cẩn Niên là thanh mai trúc mã, cùng nhau vui đùa, cùng nhau đọc sách đến trường, dù là mẫu giáo hay đại học, đều học chung một trường.
Mọi người đều cho rằng chúng tôi là một cặp trời sinh, tất cả họ hàng bạn bè đều khẳng định chúng tôi sẽ bước vào lễ đường.
Lục Cẩn Niên cũng từng thề son sắt, nếu không phải tôi thì không cưới ai cả.
Ngoài tôi ra, anh ta không thèm để ý đến bất kỳ cô gái nào, kể cả đàn em khóa dưới Lê Hiểu Hiểu của anh ta.
Lê Hiểu Hiểu xuất hiện trong cuộc sống của chúng tôi từ bảy năm trước, khi đó tôi và Lục Cẩn Niên đều học năm hai đại học, Lê Hiểu Hiểu học năm nhất.
Cô ta đến từ một ngôi làng nhỏ nghèo khó, ăn mặc đơn giản, mộc mạc chân chất, nhưng không hề quê mùa, bởi vì đôi mắt cô ta rất sáng, sáng như những vì sao trên bầu trời đêm.
Cô ta dùng đôi mắt long lanh ấy nhìn chăm chú vào Lục Cẩn Niên, chỉ bởi vì khi cô ta bị ông chủ siêu thị nghi ngờ ăn cắp đồ, Lục Cẩn Niên đã đứng ra bênh vực, giúp cô ta thoát khỏi tình huống khó xử.
Nhưng Lục Cẩn Niên không thích cô ta.
Không thích bữa sáng cô ta mang đến mỗi ngày, không thích chai nước cô ta đưa sau mỗi trận bóng, không thích chiếc ô cô ta che cho anh ta giữa cơn mưa, càng không thích vẻ mặt ấm ức của cô ta khi nói chỉ là để cảm ơn, không có ý gì khác.
Cô ta không có ý gì khác suốt bảy năm.
Ngay cả khi tốt nghiệp rồi cũng xin việc gần công ty chúng tôi, chỉ để mỗi ngày có thể tình cờ gặp Lục Cẩn Niên, nhìn anh ta một cái.
Thật là một người kiên trì làm sao.
Nhưng Lục Cẩn Niên là của tôi.
Ít nhất trước khi Lục Cẩn Niên bước lên sân khấu, anh ta là của tôi.
"Cô Chu, anh Lục vẫn đang gọi video với ai đó, sắc mặt trông rất tệ, tôi thật không dám đi giục nữa." Người dẫn chương trình đứng cạnh tôi cười gượng.
Ngón tay tôi nắm chặt rồi lại buông ra, im lặng không nói.
Lục Cẩn Niên có lẽ đang gọi video với cô ta.
Cô ta tên là Lê Hiểu Hiểu.