Tử Vi Loé Sáng

Chương 13

Năm tôi sáu tuổi, tôi chuẩn bị vào tiểu học.

Nhưng bà nội tôi lại bệnh nặng, bảo cô tôi về thăm một lần.

Cô tôi vẫn luôn hận bà nội, dù sao năm đó chính bà nội ra mặt giành mất Thành Tử.

Nhưng dù sao bà cũng là mẹ ruột của cô tôi.

Cô tôi vẫn đồng ý.

Do nhà chỉ có tôi và cô tôi, cô tôi không yên tâm để tôi ở nhà một mình, nên cũng dẫn tôi đi cùng.

Chúng tôi vượt qua một ngọn núi, cuối cùng đến thôn của bà nội.

Đây mới thực sự là quê cũ của tôi, nhưng tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì.

Cô tôi cũng không giới thiệu nhiều, dẫn tôi đến tòa nhà lớn ba tầng duy nhất trong thôn.

Đó là nhà ba mẹ tôi.

Vừa đến cổng, tôi đã thấy một thằng bé béo ục ngồi xổm trên nền đất trước cửa đang chơi gì đó.

Nhìn kỹ, thằng bé béo ục đó đang cười quái dị, duỗi ngón tay ra nghiến chết từng con kiến dọn nhà trước cửa.

Trẻ con không phân biệt thiện ác, rất nhiều đứa đều giẫm lên kiến, nhưng phần lớn giẫm vài bước là không để ý nữa.

Nhưng thằng bé béo ục đó rất kỳ lạ, nó nghiến chết từng con một, chậm rãi, còn giơ ngón tay lên xem xác kiến còn sót lại trên đầu ngón tay, rồi phát ra tiếng cười quái dị khúc khích.

Bên cạnh nó, đã có một hàng xác kiến dài mấy mét, có thể thấy nó đã chơi mấy tiếng đồng hồ rồi, vậy mà vẫn chưa chán.

Mắt cô tôi hơi đỏ, cô nhận ra đó là Thành Tử.

Thành Tử tên thật là Trương Lập Thành, sau đổi thành Chu Lập Thành.

Nó là thằng con trai duy nhất nhà ba mẹ tôi.

"Thành Tử..." Cô tôi đau khổ gọi một tiếng.

Thành Tử ngẩng đầu nhìn lại, hai má đỏ bừng, đôi mắt híp có vẻ hung hãn không hợp với tuổi.

Nó không đáp lại cô tôi, mà tiếp tục nghiến kiến.

Lúc này mẹ tôi đi ra.

Phản ứng đầu tiên của bà ta là vội vàng chạy đến trước mặt Thành Tử, như sợ cô tôi giành lại Thành Tử.

"Tôi đến thăm mẹ." Cô tôi mím môi.

Mẹ tôi lúc này mới yên tâm, nhếch mép cười: "Bà ấy nằm đó, bại liệt rồi, tôi thấy sống không được bao lâu nữa."

"Chết đi cho rảnh, bà ấy thối quá." Thành Tử tiếp lời.

Sắc mặt cô tôi biến đổi kinh ngạc: "Thành Tử, sao con có thể nói vậy? Đó là bà nội con!"

"Liên quan gì đến mày, con đĩ!" Thành Tử lạnh lùng hừ một tiếng.

Cô tôi nghiến răng, chất vấn mẹ tôi: "Chị dạy dỗ con thế nào vậy? Đứa trẻ sáu tuổi rưỡi nói được mấy lời này sao?"

"Chu Ái Linh, em đến gây sự đúng không? Trẻ con biết gì chứ? Nó thích nói thì nói thôi." Mẹ tôi mắng lại, "Chỉ mình em biết dạy dỗ phải không? Ồ, nghe nói em còn cho đồ chó đẻ đi học mẫu giáo, chết cười, không có tiền học cái gì người thành phố chứ?"

Mẹ tôi vừa nói vừa khinh thường nhìn tôi: "Biết dạy dỗ thật, cho đi học mẫu giáo ba năm, lãng phí bao nhiêu tiền, nó có phải con trai đâu, học để làm cái quái gì?"

Cô tôi bản tính nhu mì, cãi không lại mẹ tôi.

Nhưng tôi thì không nhu mì, lập tức phản bác: "Tôi học rất hữu ích, tôi biết chữ biết đếm, còn biết tiếng Anh nữa, pig pig pig."

"Cái quái gì píp píp píp, tao thấy mày học cái đếch!" Mẹ tôi chửi thề.

"Vậy cũng tốt hơn có người chỉ biết chơi kiến." Tôi liếc mắt nhìn Thành Tử.

Mẹ tôi lập tức sụp đổ, vựt Thành Tử dậy: "Thành Tử cũng học mẫu giáo rồi, còn được gửi lên huyện học, giỏi hơn mày nhiều!"

"Nào, Thành Tử, đọc bài Nga Nga Nga!" Mẹ tôi nóng lòng lấy lại thể diện.

Thành Tử miễn cưỡng ngâm nga: "Nga nga nga... cổ cong hướng trời ca, lông gà..."

Tôi cười chết.

Bài thơ tôi hai tuổi đã thuộc, Thành Tử học mẫu giáo rồi mà còn không thuộc?

"Lông trắng nổi trên nước biếc, chân đỏ quạt sóng trong!" Tôi giúp Thành Tử đọc tiếp, "Đây là bài thơ nhà thơ Lạc Tân Vương đời Đường viết, ý nói một đàn ngỗng vươn cổ cong đang hót, lông trắng muốt nổi bật trên mặt nước xanh biếc, chân đỏ hồng quạt sóng nước trong veo."

Bản dịch này là dượng dạy tôi, tôi ba tuổi đã hiểu rồi.

Mẹ tôi câm nín, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi đâu giống đứa trẻ sáu tuổi chứ?