Bạch Dao học lớp 1, Thẩm Tích học lớp 2, lẽ ra họ sẽ chẳng có bất kỳ mối liên hệ nào.
Trong ngôi trường này, xuất thân và địa vị là trên hết, Thẩm Tích với gia cảnh bình thường trở thành đối tượng bị bắt nạt. Lần đầu tiên Bạch Dao gặp Thẩm Tích, tình cảnh của cậu vô cùng tồi tệ.
Đó là khi Bạch Dao mới xuyên không đến, cô chỉ biết nhiệm vụ của mình là phải "công lược" một người nào đó, nhưng lại không biết gì về kịch bản thế giới này. Vì vậy, cô chỉ có thể hành động dựa theo phán đoán của bản thân.
Vào một buổi chiều ngày hè, bốn năm nam sinh chặn một thiếu niên trong góc tường.
Tên cầm đầu xoay xoay chiếc camera siêu nhỏ trên tay, cười nham hiểm: "Thẩm Tích, bọn tao cũng không làm khó mày, chỉ bảo mày lén đặt cái này vào nhà vệ sinh nữ thôi. Tồn tại của mày mờ nhạt như vậy, sống trên đời cũng chỉ tổ phí không khí. Giờ bọn tao cho mày một cơ hội để sống có ý nghĩa hơn, thế này còn không tốt sao?"
Thiếu niên bị dồn vào góc tường cúi gằm mặt, im lặng không nói.
Một tên khác tiến lên hai bước, thô bạo đưa tay đẩy vai thiếu niên: "Này, Thẩm Tích, mày đừng có được voi đòi tiên. Mày nên biết ở đây chẳng có ai giúp mày đâu. Bọn tao chơi với mày là nể mặt mày rồi, tốt nhất mày nên biết điều một chút."
Ánh mắt của những tên còn lại đều lộ rõ vẻ chế giễu và khinh miệt, thậm chí có kẻ còn siết chặt nắm đấm, phát ra tiếng ken két đầy hăm dọa.
Ngôi trường chết tiệt này kiểm soát gắt gao, bọn chúng không thể ra ngoài quậy phá, tự nhiên phải tìm cách mua vui khác.
Thẩm Tích không phải là người đầu tiên bị bọn chúng bắt nạt, đương nhiên cũng không phải là người cuối cùng. Trước đây, mỗi khi bị chặn đường, Thẩm Tích đều im thin thít, bảo gì làm nấy. Vậy mà hôm nay lại có vẻ khác lạ.
Thằng nhóc Thẩm Tích này im lặng hồi lâu, chẳng nói lấy một lời.
Mấy người nhìn nhau, một tên nhặt bừa một cây gậy trên đất, sấn lại gần: "Xem ra là bọn tao lâu quá không chơi với mày, nên mày quên mất cách chung sống với bạn bè rồi."
Cái gọi là "bạn bè", tất nhiên chỉ là lời nói dối.
Thẩm Tích khẽ ngẩng đầu, nhìn kẻ đang tiến lại gần, trong đôi mắt trầm lặng dần hiện lên vẻ quỷ dị.
"Các người đang làm gì vậy?"
Giọng nói bất ngờ vang lên khiến tất cả mọi người đều nhìn sang.
Đó là một cô gái xinh đẹp đến mức chói mắt, da trắng như tuyết, tóc đen như mun, ngũ quan tinh xảo, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn người khác mang theo vẻ dò xét cao ngạo. Bị ánh mắt kiêu kỳ ấy lướt qua, người ta sẽ vô thức cảm thấy mình thấp kém hơn hẳn.
Rõ ràng, đây là một tiểu thư được nuông chiều hơn bất kỳ ai.
Tất nhiên, cũng bởi vì ngoại hình quá nổi bật, nên người ta có thể dễ dàng đoán ra thân phận của cô.
Đóa hoa giàu có xinh đẹp nhất học viện, người có thân phận địa vị đứng trên vạn người - Bạch Dao, tiểu thư nhà họ Bạch.
Trong số những nam sinh ở đây, cũng có vài người từng bày tỏ thiện chí với Bạch Dao. Không nói đến việc có thật lòng thích hay không, chỉ cần có thể khiến cô trở thành bạn gái của mình, thì cũng đủ nở mày nở mặt rồi.
Tên cầm gậy cũng chẳng kiêng dè gì, cười nói: "Bọn tôi đang chơi trò chơi với bạn học, Bạch Dao, cậu có muốn xem không?"
Ở ngôi trường này, dù là nam hay nữ, đều có những nhóm nhỏ tụ tập lại với nhau, rồi cùng đi bắt nạt người khác, chuyện này không phải là hiếm.
Bạch Dao liếc nhìn thiếu niên im lặng không nói.
Trong khoảnh khắc ấy, cô dường như nhìn thấy xung quanh người thiếu niên toan ra một luồng khí màu đỏ sẫm, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất, như thể chỉ là ảo giác của cô.
Nhìn những người khác, lại không hề có hiện tượng này.
Bạch Dao hiểu ra, đây có lẽ là "phần mềm hack" mà hệ thống không đáng tin cậy kia để lại cho cô, cô có thể thông qua nó để phân biệt được mục tiêu công lược của mình là ai.
Nghĩ kỹ lại, thiếu niên bị bắt nạt, rơi vào nghịch cảnh, vô cùng đáng thương, nói không chừng sau này còn hắc hóa, chẳng phải đây chính là mô-típ thường thấy trong tiểu thuyết mạng mà cô hay đọc sao?
Ba ngày sau khi xuyên không, Bạch Dao cuối cùng cũng tìm được mục tiêu nhiệm vụ của mình.
Cô chậm rãi bước tới, chắn trước mặt thiếu niên.
Mấy tên nam sinh nhìn nhau, một tên hỏi: "Bạch Dao, ý cậu là sao?"
Đối mặt với một đám người, Bạch Dao không hề tỏ ra sợ hãi, cô khẽ mỉm cười, gương mặt xinh đẹp càng thêm rực rỡ: "Từ hôm nay trở đi, người này tôi bảo kê."
Một tên nam sinh bật cười: "Bạch Dao, tôi nghe nhầm à? Cậu nói cậu muốn bảo kê cho cậu ta?"
Bạch Dao: "Cậu không nghe nhầm đâu."
Tên nam sinh từng bị Bạch Dao từ chối ấm ức hỏi: "Tại sao?"
Bạch Dao: "Vì tôi vừa gặp đã yêu cậu ấy rồi."
Thiếu niên nhìn bóng lưng Bạch Dao, nghiêng đầu khó hiểu.
Lời nói của cô khiến người ta tức giận đến mức muốn phát điên: "Bạch Dao! Là cậu bị điên hay tôi bị điên vậy?"
Bạch Dao nhìn chiếc camera trên tay tên nam sinh với ánh mắt đầy ẩn ý, cong môi nói: "Cậu nên biết nếu tôi tuyên bố một số chuyện ra ngoài, sẽ có rất nhiều người muốn lấy lòng tôi đấy."
Tên nam sinh vội vàng giấu tay đang cầm camera ra sau lưng.
Bạch Dao lại chậm rãi nói: "Có vài thứ cầm trên tay rất nóng, cẩn thận kẻo tự thiêu rụi mình đấy."
Sắc mặt mấy tên nam sinh đều trở nên khó coi, bọn chúng biết rõ Bạch Dao được nhiều người theo đuổi, sức ảnh hưởng trong trường rất lớn, nên không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể trừng mắt nhìn người sau lưng Bạch Dao một cái rồi bất mãn bỏ đi.
Bạch Dao xoay người, nghiêm túc đánh giá thiếu niên từ đầu đến chân, cô khá hài lòng với ngoại hình của cậu, bèn mỉm cười chân thành.
Cô cong mi mắt, đưa tay ra: "Xin chào, tôi là Bạch Dao."
Cậu nhìn bàn tay trắng nõn của cô, trắng muốt không tì vết, thon dài hoàn mỹ. Một lúc sau, cậu mới đưa tay ra nắm lấy, có chút mềm mại, lại có chút ấm áp.
Khóé môi thiếu niên khẽ nhếch lên, trong đôi mắt đen láy vốn dĩ tĩnh lặng như mặt hồ chết bắt đầu hiện lên tia sáng, gương mặt trắng bệch như tờ giấy cũng trở nên sinh động, rạng rỡ hẳn lên: "Xin chào, tôi là Thẩm Tích."
Bạch Dao hỏi thẳng: "Cậu có bạn gái chưa?"
Cậu lắc đầu: "Chưa."
Bạch Dao hỏi tiếp: "Vậy cậu thấy tôi làm bạn gái cậu thế nào?"
Thẩm Tích chớp chớp mắt: "Nếu cậu làm bạn gái tôi, vậy đôi tay này của cậu sẽ thuộc về tôi sao?"
Đứa trẻ này có vẻ chiếm hữu khá mạnh, không muốn cô chạm vào người khác, có phải là do tự ti không?
Bạch Dao có thể hiểu được, dù sao cô không chỉ sở hữu nhan sắc khuynh thành mà còn thông minh tuyệt đỉnh, bất kỳ người đàn ông bình thường nào cũng sẽ cảm thấy mình không xứng với cô.
"Bốp!" một tiếng, Bạch Dao nắm lấy hai tay cậu: "Chỉ cần cậu đồng ý hẹn hò với tôi, không chỉ tay tôi, mà cả con người tôi đều thuộc về cậu!"
Đôi mắt cô trong veo, sống mũi cao thẳng, khóe môi cong cong, chiếc cổ thon dài, đôi tay trắng nõn, dưới chiếc váy xếp ly của bộ đồng phục là đôi chân thon dài cân đối.
Đôi mắt đen như mực của Thẩm Tích càng thêm sáng rực, như được điểm xuyết bởi ánh sao, trên khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ, ngây thơ trong sáng: "Được, vậy cậu đến làm bạn gái tôi đi!"
Mối quan hệ của họ cứ thế tiến triển một cách chóng vánh, hai người chính thức hẹn hò ngay trong lần gặp đầu tiên.
Tính đến nay, họ đã hẹn hò được hơn một tháng.
Bạch Dao ngồi trên bậc thang, đang đếm những con hạc giấy trong lọ thủy tinh. Thẩm Tích cầm hộp sữa chua, thấy cô mở miệng liền ân cần đưa ống hút vào.
Bạch Dao uống cạn hộp sữa chỉ trong vài ngụm, vừa thán phục vừa vui mừng nhìn cậu: "Anh mất bao lâu mới gấp được nhiều thế này vậy?"
Lúc này, Thẩm Tích trông như một cô gái nhỏ e thẹn, cậu ngại ngùng kéo góc áo, nhỏ giọng nói: "Anh gấp mất một tuần."
Bạch Dao không chịu nổi nữa rồi, tại sao một chàng trai có thể đáng yêu đến thế?
Cô ôm lấy cánh tay cậu, không tiếc lời khen ngợi: "Thẩm Tích, anh giỏi quá!"
Cậu mím môi, khẽ cười.
Bạch Dao ôm lọ thủy tinh vào lòng, ân cần hỏi: "Gần đây đám người trong lớp anh còn kiếm chuyện với anh nữa không?"
Thẩm Tích lắc đầu, ngây thơ nói: "Bây giờ bọn họ đều đối xử tốt với mình, mình có việc gì cần giúp đỡ, các bạn đều rất nhiệt tình giúp đỡ, mọi người đều là người tốt."
Bạch Dao đưa tay chọc chọc vào má cậu: "Anh không thể lơ là như vậy được, lỡ đâu có kẻ như Giả Nhân Lộ thì sao?"
Giả Nhân Lộ chính là kẻ cầm đầu ép Thẩm Tích vào nhà vệ sinh nữ đặt camera lúc trước.
Bạch Dao lẩm bẩm: "Tên Giả Nhân Lộ đó thật sự là tên biếи ŧɦái đáng ghét, trước kia hắn ta dẫn người đi bắt nạt anh, còn thường xuyên viết thư tình dung tục để quấy rối tôi, đúng là ông trời có mắt, để hắn ta bị thiêu cháy đến mức không còn một mảnh vụn."
Chuyện đó xảy ra không lâu sau khi Bạch Dao và Thẩm Tích bắt đầu hẹn hò. Giả Nhân Lộ không ngủ vào ban đêm, chạy đến phòng lò hơi cũ kỹ được xây dựng từ mấy chục năm trước, rồi gặp tai nạn.
Nhắc đến chuyện này, Bạch Dao đưa tay sờ cằm: "Mà này, khuya rồi Giả Nhân Lộ chạy đến phòng lò hơi làm gì nhỉ?"
Thẩm Tích bắt chước Bạch Dao, cũng đưa tay sờ cằm, ra vẻ phiền não: "Đúng vậy, khuya rồi hắn ta đến phòng lò hơi làm gì nhỉ?"
Thật sự là không thể hiểu nổi.