Đêm khuya, Bạch Dao nằm trên giường trằn trọc không ngủ được.
Chẳng phải chỉ mới một tháng trước thôi sao, cô còn đang khoe khoang sự giàu có với đám bạn giả tạo, nhắm mắt rồi mở mắt ra đã thấy mình ở một nơi xa lạ.
Cô hiểu, đây gọi là xuyên không.
Quả nhiên, trong đầu cô lúc đó vang lên tiếng dòng điện, giọng nói máy móc khó phân biệt nam nữ cứng nhắc vang lên: "Chào mừng đến với... trò chơi... Yêu cầu kí chủ công lược..."
Tiếng dòng điện quá chói tai, Bạch Dao bịt tai, cảm thấy đầu đau như búa bổ, những âm thanh nghe được đều đứt quãng, không bao lâu sau, giọng nói trong đầu biến mất không dấu vết, giống như tín hiệu kém, lại giống như đột ngột bị cúp điện.
Nhưng Bạch Dao vốn thông minh, cô đã đọc rất nhiều tiểu thuyết cẩu huyết, rất hiểu mấy kiểu xuyên không thế này, chẳng phải là để cô xuyên không rồi đi công lược những người đàn ông có số phận bi thảm, sau đó yêu đương với anh ta, giải cứu anh ta khỏi sự cô đơn lạnh lẽo sao?
Bạch Dao nhìn mình trong gương, làn da trắng nõn, xinh đẹp động lòng người, khuôn mặt nhỏ nhắn với ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ không chê vào đâu được, mái tóc dài uốn xoăn nhẹ buông xõa, khiến người ta liên tưởng đến kiểu tóc sóng nước của "tra nữ" từng rất thịnh hành cách đây không lâu.
Tất nhiên, đám bạn giả tạo của cô cũng thường nói cô như vậy sau lưng.
Nhưng Bạch Dao chưa bao giờ cảm thấy mình là "tra nữ", cô chỉ muốn cho mỗi chàng trai đẹp trai một mái ấm gia đình mà thôi, điều này là sai sao?
Tất nhiên là không sai!
Điều khiến Bạch Dao cảm thấy an ủi là nhan sắc tuyệt thế của cô vẫn còn đó, độ khó của trò chơi yêu đương này ngay lập tức giảm xuống cấp baby, cô còn lo lắng gì về việc phá đảo trò chơi nữa?
Trên lầu luôn có tiếng bước chân chạy nhảy, dù Bạch Dao trùm chăn kín mít cũng không thể phớt lờ tiếng ồn ào từ trên lầu vọng xuống.
Ban đầu cô cứ nghĩ dựa vào gia thế của mình, cô có thể ở một mình một phòng trong ký túc xá, sẽ không có mâu thuẫn gì, nào ngờ đâu, cứ mỗi khi màn đêm buông xuống, các căn phòng xung quanh lại vang lên những tiếng động lạ.
Bạch Dao không chịu đựng được nữa, cô hất chăn bước xuống giường, sau đó đi ra ban công, cầm cây sào phơi quần áo chọc mạnh lên trần nhà: "Ồn ào quá, sắp ba giờ sáng rồi còn chưa ngủ, để dành sức lực ban ngày đi quẩy không được sao!"
Có lẽ cảm nhận được cơn giận của cô, tiếng động trên lầu im bặt.
Cũng may là người này còn chút ý thức.
Bạch Dao ném cây sào phơi quần áo xuống, cô đi vào toilet, bật đèn, sau khi giải quyết nhu cầu sinh lý, cô đứng trước bồn rửa mặt, mở vòi nước rửa tay, bất chợt, cô cảm thấy nhiệt độ nước rõ ràng ấm lên, cúi đầu nhìn xuống, dòng nước trong vắt ban nãy đã chuyển sang màu đỏ.
Bạch Dao giật mình, vội vàng rụt tay lại, nhìn kỹ, nước chảy ra từ vòi rõ ràng vẫn trong vắt, sự thay đổi vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của cô.
Cô lại cẩn thận quan sát hai bàn tay mình, mười ngón tay thon dài, trắng nõn, cũng hoàn mỹ không tì vết như nhan sắc của cô, cũng không bị dính màu gì kỳ lạ.
Khi Bạch Dao cúi đầu nhìn tay, khóe mắt liếc thấy trong gương phản chiếu hình ảnh một người phụ nữ tóc tai rũ rượi, cô vội vàng ngẩng đầu lên, trong gương chỉ có mình cô.
Cô vội vàng vuốt vuốt tóc, người trong gương cũng làm theo động tác của cô, cô thở phào nhẹ nhõm: "Mình đã nói là mình xinh đẹp như vậy, sao có thể biến thành cái dạng thiếu dinh dưỡng, xấu xí kia được."
Bạch Dao đoán chắc là do dạo này mình ngủ không ngon, bị suy nhược thần kinh, cô tắt vòi nước định bước ra khỏi toilet, nhưng trong bồn rửa tay lại từ từ xuất hiện những sợi tóc đen, tóc càng ngày càng dài, dần dần tràn ra khỏi bồn.
Cơ thể Bạch Dao cứng đờ, sợ hãi lùi lại phía sau, cho đến khi lưng dựa vào tường, không còn đường lui.
Ánh đèn trong toilet bắt đầu nhấp nháy liên tục, bóng người mờ ảo trong gương lúc ẩn lúc hiện, khi dừng lại ở hình ảnh một người phụ nữ tóc tai rũ rượi, Bạch Dao đã hét lên rồi chạy ra khỏi toilet.
Cô vội vàng gọi điện thoại cho bạn trai, điện thoại vừa reo đã được kết nối, cô sợ hãi hét lên: "Thẩm Tích! Anh mau đến đây đi! Cống thoát nước trong ký túc xá của em bị tắc, có thứ gì đó chui ra kinh tởm lắm!"
Nói xong, cô lại ôm ngực, nức nở: "Hình như em bị rụng rất nhiều tóc, hu hu hu, phải làm sao đây, hình như em sắp hói đầu rồi! Nếu em bị hói đầu liệu anh có còn yêu em không?!"
Ánh đèn nhấp nháy trong toilet tắt hẳn, nhưng ngay sau đó, giống như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ánh đèn càng lúc càng chớp nháy dữ dội hơn, ngay cả đèn trong phòng ngủ cũng nhấp nháy theo.
Gió rít gào bên ngoài cửa sổ, bóng cây lay động, ánh sáng thay đổi kỳ dị khiến bầu không khí trở nên kỳ quái.
Bạch Dao cuộn tròn trên giường, nhìn thấy người phụ nữ trong gương trang điểm đối diện với mái tóc thưa thớt che khuất khuôn mặt, cô ấy ôm mặt khóc nức nở.
Ngay sau đó, có tiếng gõ vang lên từ cửa sổ kính.
Một bóng người đen kịt hiện lên trên cửa sổ, anh ta áp sát vào cửa sổ, đôi mắt đen láy sáng rực, trong bóng cây và tiếng gió rít gào rợn người, anh ta gọi: "Dao Dao, anh đến rồi!"
Bạch Dao vội vàng xuống giường, chạy đến mở cửa sổ, chàng trai nhảy vào từ bên ngoài, vừa đáp xuống đất, Bạch Dao đã nhào vào lòng anh ta, cô ngẩng khuôn mặt lem luốt nước mắt lên, đáng thương nói: "Thẩm Tích, em bị rụng tóc! Em còn trẻ như vậy mà đã rụng nhiều tóc như vậy, em sợ quá, em sắp hói đầu rồi!"
Chàng trai nâng khuôn mặt cô lên, vừa hôn vừa an ủi: "Tiên nữ sẽ không bị hói đầu đâu."
Anh ta vuốt ve đỉnh đầu cô, đôi mắt cười cong cong: "Tóc của Dao Dao vừa dày vừa đẹp, cho dù Dao Dao có đến một trăm tuổi thì tóc vẫn sẽ óng mượt như vậy."
Chàng trai cao gầy, mặc áo phông trắng đơn giản và quần short đen, gương mặt thanh tú, sạch sẽ, khi cười rạng rỡ như ánh mặt trời, rất dễ dàng khiến người khác vui lây, đặc biệt là khi dỗ dành cô, anh ta luôn bao dung và kiên nhẫn vô hạn.
Tâm trạng Bạch Dao dần dần bình tĩnh lại, cô vẫn còn sợ hãi, uất ức nói: "Anh không biết em đã sợ hãi thế nào khi nhìn thấy nhiều tóc như vậy đâu, sợ đến mức em bị ảo giác, nhìn thấy mình trong gương sắp hói đầu rồi."
Thẩm Tích nhìn vào gương.
Bóng người trong gương lập tức biến mất, ngay cả ánh đèn lúc sáng lúc tối trong phòng cũng sáng hẳn lên.
Bạch Dao ngẩng đầu nhìn đèn, than thở: "Nhà cũ đúng là bất tiện, điện áp lúc nào cũng không ổn định."
Cô lại kéo Thẩm Tích vào toilet: "Cống thoát nước bị tắc rồi, anh sửa giúp em với."
Cũng giống như khi cô cần, Thẩm Tích sẽ lập tức trèo tường từ ký túc xá nam sang, gõ cửa sổ phòng ký túc xá của cô ở tầng bốn vào lúc nửa đêm, anh ta là người toàn năng.
Tuy nhiên, khi bước vào toilet, bồn rửa mặt và sàn nhà đều sạch sẽ, đừng nói là tóc, ngay cả một giọt nước cũng không có.
Bạch Dao chớp chớp mắt.
Thẩm Tích nói: "Chắc là đã bị nước cuốn xuống cống rồi, không sao, để anh kiểm tra kỹ xem cống có bị tắc không."
Bạch Dao gật đầu, cô đi theo Thẩm Tích, nhìn anh ta ra vẻ kiểm tra vòi nước, rồi lại ngồi xổm xuống kiểm tra ống nước, cô cũng ngồi xổm xuống theo, sau đó hỏi một câu: "Thẩm Tích, anh có yêu em không?"
Thẩm Tích ngước mắt nhìn cô, sau đó cúi người xuống hôn lên khóe môi cô, đôi mắt cười cong cong nói: "Tất nhiên là yêu em, ngày nào anh cũng yêu em."
Sau khi ở bên anh ta, ngày nào cô cũng hỏi câu hỏi này, và anh ta luôn trả lời như vậy.
Bạch Dao mím môi, rúc vào lòng anh ta, thầm nghĩ, anh ta đã yêu cô như vậy rồi, tại sao cô vẫn chưa nhận được thông báo phá đảo trò chơi?
Chẳng lẽ độ hảo cảm của cô vẫn chưa đủ sao?
Thẩm Tích kiểm tra xong, không thấy có vấn đề gì, anh ta rửa tay, ôm cô gái đang bám chặt lấy mình như gấu koala bước ra khỏi toilet, anh ta cọ cọ vào mặt cô, nhẹ nhàng hỏi: "Dao Dao, em có sợ ngủ một mình vào ban đêm không?"
Bạch Dao áp mặt vào ngực anh ta, lầm bầm: "Nửa đêm cũng đâu có ma đến gõ cửa, em không sợ."
Thẩm Tích im lặng.
Bạch Dao ngẩng đầu lên, đắc ý: "Em có phải là rất gan dạ không?"
Thẩm Tích cười: "Ừm, Dao Dao nhà anh gan dạ lắm."
Bạch Dao được khen, đắc ý vô cùng.
Cười chết mất.
Chỉ là một trò chơi yêu đương học đường thôi mà, lại không có yếu tố kinh dị, cô có gì phải sợ chứ?