Trong khoảnh khắc cuối cùng của ý thức, thứ bọn họ nhìn thấy là một bóng hình xám xịt.
Dùng một chưởng hết toàn lực đẩy họ về phía xa xa.
Ánh sáng vàng chói mắt, bóng hình đó bị nuốt chửng bởi hào quang, giây tiếp theo, một cơn chấn động lớn ập đến.
Tầm nhìn đột nhiên đảo lộn, sau cơn đau âm ỉ của lục phủ ngũ tạng, trước mắt chỉ còn lại một màn đen tĩnh lặng.
Tôi thích ăn củ cải sống.
Trên núi Vụ Lâm.
Thời tiết đang chuyển từ xuân sang hạ, nhưng trên núi lại mát mẻ vô cùng, không hề có cảm giác oi bức. Có lẽ là bởi vì hành tinh này vẫn đang trong thời kỳ tiểu băng hà, có lẽ là vì ở con suối linh tuyền trên núi có ngâm tinh túy của hàn tủy, cũng có thể là các tiên nhân áo cà sa đã điều chỉnh nhiệt độ. Tóm lại, đây là một nơi tuyệt vời để tránh nóng.
Đó là đối với những người có tư cách lên núi.
Hiệu thuốc khám bệnh miễn phí cho người phàm nằm dưới chân núi, không cần vào cổng núi. Còn Hạnh Lâm Cư dùng để cho các tu sĩ trên núi thử nghiệm thì nằm ở lưng chừng núi, thường ngày rất yên tĩnh.
Nhưng Tư Lang bị đánh thức bởi tiếng ồn.
Sau khi bị đánh thức một lúc, cơn đau khắp người khiến hắn tỉnh táo lại, hắn cố gắng phân biệt giọng nói đang hét liên tục trong đầu, cuối cùng nghe rõ nội dung:
[Đau quá, tại sao lại đau thế này, tại sao mình vẫn chưa chết, sao lại tỉnh dậy rồi, tha cho tôi đi. Đủ chưa, cho tôi một cái chết mau lẹ đi, đau quá, muốn nôn quá...]
Tư Lang bị làm phiền đến mức đầu óc cũng đau nhức, mơ mơ màng màng giãy giụa muốn người đó im lặng. Vùng vẫy này càng làm hắn đau hơn, hắn rêи ɾỉ vài tiếng, cố gắng bò dậy, kết quả là ngã xuống giường.
Người bên ngoài nghe thấy tiếng động, đẩy cửa bước vào, vội vàng đỡ Tư Lang trở lại giường. Đôi mắt mờ mịt của Tư Lang cuối cùng cũng tập trung, nhìn rõ khuôn mặt của người đến - là Lục sư muội Sở Thanh Nhạc.
"Đại sư huynh, mau nằm xuống, chớ lộn xộn!" Sở Thanh Nhạc vội vàng giữ chặt Tư Lang đang vùng vẫy: "Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái? Muốn uống nước sao?"
"..." Tư Lang nói gì đó, Sở Thanh Nhạc không nghe rõ, Tư Lang lại thở hổn hển vài hơi, mới run rẩy nói rõ ràng: "Ồn... quá..."
"Ồn?" Sở Thanh Nhạc ngẩn người, ở đây rất yên tĩnh mà, ngoại trừ Đại sư huynh cứ thở phì phò liên tục, không khỏi có chút lo lắng: "Là ù tai sao?"
"Có người... cứ nói mãi... rất ồn..." Tư Lang đứt quãng nói.
"Không có ai nói chuyện cả, có phải Đại sư huynh bị ảo giác không?" Sở Thanh Nhạc nghiêng đầu nghi hoặc.
"..." Tư Lang còn muốn nói gì đó, bỗng nghe thấy bên ngoài cửa có người hốt hoảng kêu lên: "Tiểu Sở, Bùi sư điệt lại ngất đi rồi!"
Vì vậy Sở Thanh Nhạc đành phải đặt Đại sư huynh nằm xuống giường, đắp chăn cẩn thận, dặn dò hắn không được cựa quậy rồi vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Sở sư muội là một trong hai y tu hiếm hoi của môn phái, vừa phải phụ giúp Mạnh sư thúc, vừa phải chăm sóc bệnh nhân, luôn bận rộn không ngơi nghỉ. Tư Lang không muốn gây thêm rắc rối cho sư muội, đành nghe lời nàng, không còn giãy dụa nữa.
Hơn nữa, giọng nói kia đã biến mất, trước khi Sở sư muội bị gọi đi.
Bùi sư điệt lại ngất đi... là nói Bùi Vọng sao?
Tư Lang cuối cùng cũng nhớ ra tại sao mình lại nằm ở đây.
Trước đó, các đệ tử trong môn phái có tu vi kết đan trở lên cùng nhau đi lịch luyện ở một bí cảnh, bọn họ vô tình bị cuốn vào một trận pháp thượng cổ không nên xuất hiện ở bí cảnh. Tam sư muội Bùi Vọng đã nỗ lực phá vỡ trận pháp, chịu phản phệ nặng nề nhất từ trận pháp, bốn người còn lại cũng bị ảnh hưởng, cả năm người đều bị khiêng về núi.
Nghĩ đến Bùi Vọng, Tư Lang không khỏi cảm thấy hổ thẹn. Rõ ràng mình mới là Đại sư huynh, vậy mà lại để Bùi sư muội xả thân cứu giúp, lấy một đổi nhiều, nỗi đau khổ mình chịu chẳng là gì so với Bùi sư muội.
Tuy Bùi sư muội luôn ít nói, cũng không cho ai sắc mặt tốt, nhưng thật sự là một người tốt bụng. Tư Lang quyết định sau này nhất định phải giúp Bùi sư muội cải thiện mối quan hệ với mọi người, chẳng qua Bùi sư muội quá hướng nội thôi, chỉ cần mọi người biết Bùi sư muội là người như thế nào, chắc chắn sẽ thích cô, phải để mọi người đều phát hiện ra điểm sáng của Bùi sư muội!
Tư Lang hạ quyết tâm, nắm chặt hai tay, kiên định gật đầu.
Đột nhiên, giọng nói kia lại vang lên.
[Đau quá, đau quá, tại sao mình vẫn chưa chết, Đây là báo ứng sao, hãy để tôi chết đi!]
Tư Lang nhíu mày.
Ai vậy, kêu to những lời tiêu cực như thế.
Chết chết chết, thật xui xẻo.
Bỗng nhiên, tiếng kêu đó lại biến mất. Ngay sau đó, tiếng kêu ngạc nhiên của Sở sư muội truyền đến: "Ôi chao, sao lại ngất đi nữa rồi, Bùi sư tỷ làm sao vậy?"
Tư Lang ngây ngẩn cả người.
Lẽ nào là Bùi sư muội kêu la?
Bùi sư muội vốn dĩ ít nói, trước đây dù gãy tay gãy chân, thậm chí bụng thủng một lỗ cũng không hé răng, làm sao lại kêu lên đau đớn như vậy?
Thật sự đau đến thế sao?