Cho đến khi Hạ Tranh có thể ăn uống trở lại, lòng trắc ẩn của Thời Tự dâng tràn đến mức cậu hận không thể mang hết những bát canh bổ dưỡng của mẹ mình đến cho Hạ Tranh.
"Ê, đứng lại!" Hôm ấy, khi thấy Thời Tự lại xách bình giữ nhiệt chuẩn bị đi ra ngoài, nhị ca Thời Quân không nhịn được gọi cậu lại hỏi, "Em ngày nào cũng vui vẻ đi ra ngoài thế này là làm gì vậy?"
"Chẳng phải ông chủ của em mới nằm viện vài ngày trước sao," Thời Tự gãi đầu, giải thích, "Em mang ít đồ ăn cho anh ấy."
Thời Quân cũng không biết rằng Hạ Tranh chính là "Hắc Nguyệt Quang" mà Thời Tự thầm nhớ suốt bao năm. Nghe vậy, anh có phần ngạc nhiên, "Em mới vào làm có mấy ngày? Gặp hắn cũng chẳng được bao nhiêu lần vậy mà đã mang cơm cho rồi à?"
"Hắn là ông chủ của em mà. Đối với người lo miếng cơm manh áo thì đương nhiên phải quan tâm một chút. Ông chủ em còn nói sẽ tăng lương cho em nữa đấy."
Thời Quân trừng mắt nhìn Thời Tự, "Em mang hết bao nhiêu canh đi mà còn nhiều hơn cả tiền lương tháng của em!"
Dù biết em mình rất lương thiện, nhưng chưa bao giờ thấy nó quan tâm ai đến mức này. Thời Quân lập tức tò mò, ghé lại gần thì thầm "Nói thật đi, ông chủ của em bao nhiêu tuổi? Có đẹp trai lắm không? Hay là em để ý người ta rồi?"
"Ôi trời, anh nói lung tung gì thế!" Thời Tự gần như đứng hình, phản ứng ngay lập tức, lớn tiếng nói, "Làm sao có thể như vậy được!"
Câu trả lời có chút gượng gạo, giấu đầu hở đuôi.
Ban đầu chỉ là một câu nói đùa vu vơ, nhưng không ngờ phản ứng của Thời Tự lại mạnh mẽ như vậy. Thời Quân lập tức nheo mắt lại, trên gương mặt lộ ra vẻ đã nhìn thấu tất cả.
Thời Tự há hốc miệng, cảm thấy mình thật oan ức.
Thực ra Thời Tự không nghĩ nhiều, dù gì thời gian tiếp xúc với Hạ Tranh cũng chưa lâu. Nếu có chút yêu thích, thì cũng chỉ vì gương mặt kia thôi, à cả vóc dáng khiến người ta nhìn một cái là đỏ mặt.
Nhưng những cảm xúc này chỉ là bề ngoài, đơn giản là sự thưởng thức cái đẹp mà thôi.
Hơn nữa, Hạ Tranh lại là người thẳng tính, cậu sao có thể đi thích một "trực nam" được chứ.
Sở dĩ mỗi ngày mang cơm đến chỉ là vì Thời Tự thấy Hạ Tranh trông quá đáng thương.
Dù sao Ôn Cảnh và bạn gái bác sĩ của anh ấy cũng không nấu nướng, Hạ Tranh chỉ có thể ăn đồ mang từ ngoài vào hoặc thức ăn bệnh viện, muốn được ăn cơm nhà thì thật khó.
Cũng không hiểu tại sao, khi bị người nhà hỏi, Thời Tự lại phản ứng mạnh mẽ đến vậy, chính cậu cũng cảm thấy giật mình.
Cảm giác như có chút chột dạ không rõ ràng này vẫn theo Thời Tự cho đến khi cậu nhìn thấy Hạ Tranh.
"Ông chủ, hôm nay là canh cá đậu hũ, mẹ tôi nấu đấy, cực kỳ ngon!" Thời Tự nói, vừa đưa hộp giữ nhiệt ra.
"Xem ra cậu sắp làm cô dâu nhỏ của ông chủ rồi!" Ôn Cảnh vừa bước vào đúng lúc, nhìn thấy Thời Tự mang theo hộp giữ nhiệt liền trêu chọc Hạ Tranh.
Nhân lúc Ôn Cảnh không nhận ra Thời Tự đang ở trước mặt mình, cậu càng cảm thấy bối rối. Nghe thấy câu trêu chọc đó, Thời Tự càng thêm ngượng ngùng. Ôn Cảnh đang ám chỉ điều gì vậy?
Thật ra, Thời Tự không có ý định gì đặc biệt với Hạ Tranh đâu!
"Đừng nói lung tung," Hạ Tranh nói với Ôn Cảnh, rồi chuyển sự chú ý sang Thời Tự, "Cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi trong thời gian qua. Tôi sẽ gửi cho cậu một khoản tiền lì xì để cảm ơn."
"Cảm ơn anh" Thời Tự cười gãi đầu, nói.
Thực ra, Hạ Tranh đã từ chối không nhận cơm của Thời Tự vài lần trước đây, cũng khéo léo biểu thị rằng hắn có thể ăn cơm ở bệnh viện, Ôn Cảnh cũng có thể mang cơm cho hắn.
Nhưng Thời Tự dù còn trẻ, nhưng rất kiên quyết thẳng thắn nói "Không sao đâu, anh ấy đưa cơm vào buổi trưa, tôi mang vào buổi tối. Tôi đặc biệt nhờ mẹ tôi nấu canh bổ dưỡng để giúp anh hồi phục."
Nghe đến đây, Hạ Tranh không thể từ chối sự tốt bụng của nhóc con nữa. Hắn dự định sẽ nhờ người mang một ít thực phẩm bổ dưỡng từ nơi khác về, gửi cho mẹ Thời Tự để bày tỏ lòng biết ơn, tìm cơ hội mời Thời Tự ăn một bữa cơm.
Thời Tự mang đến canh cá quả thực rất ngon, mùi vị đậm đà, khiến Ôn Cảnh đã ăn cơm tối xong còn không ngừng khen ngợi.
Hạ Tranh ăn xong một ít mì sợi, nghĩ một chút rồi lấy điện thoại di động ra, mở khóa gửi một tin nhắn cho Thời Tự, "Chúng ta thêm nhau vào danh bạ bạn bè nhé? Làm đồng nghiệp mà hình như chúng ta chưa kết bạn trên WeChat."
"À, được thôi," Thời Tự nhận tin, đưa thông tin WeChat của mình cho Hạ Tranh, để hai người thêm nhau vào bạn tốt.
Hạ Tranh nhanh chóng hoàn tất vài thao tác trên điện thoại. Hắn giơ điện thoại về phía Thời Tự nói: "Tôi sẽ chuyển tiền viện phí lại cho cậu. Ngày đó cậu đã bỏ ra bao nhiêu, cứ cho tôi một con số."
Thời Tự vốn quen với việc là người trả tiền khi đi chơi cùng bạn bè, nên theo phản xạ liền từ chối: "Không cần đâu, thực sự không đáng bao nhiêu."
"Không thể để cậu vừa phải bỏ công sức, lại còn mất tiền." Hạ Tranh mỉm cười, "Lại nói, việc ông chủ phải trả tiền cho nhân viên là chuyện bình thường mà."
Ôn Cảnh cũng góp vui: "Đệ đệ, cứ yên tâm mà nhận. Ông chủ này không thiếu gì, chỉ là thừa tiền thôi."
Cuối cùng, Thời Tự cũng chấp nhận khoản chuyển khoản từ Hạ Tranh.
Sau khi trở về nhà, Thời Tự liền vùi mình trên giường mở điện thoại.
Tin nhắn gần nhất là của Hạ Tranh.
Ảnh đại diện của Hạ Tranh là một con mèo quê trông rất xấu với bộ lông vàng bạc xen kẽ, khuôn mặt tròn đầy những vết đốm đen lốm đốm không đều.
"Xấu thật" Thời Tự thầm nghĩ, rồi bấm vào ảnh đại diện của Hạ Tranh để vào trang cá nhân của hắn.
Nhưng điều khiến Thời Tự thất vọng là trang cá nhân của Hạ Tranh chẳng có gì. Không phải bị chặn hay giấu gì cả, mà thật sự trống rỗng.
Không có chia sẻ về cuộc sống cá nhân, thậm chí những thông tin liên quan đến công việc cũng không có.
Thời Tự nghĩ thầm, Hạ Tranh lớn hơn mình ba tuổi, đúng không?
Năm nay hắn ta đã 26 rồi mà?
Người trẻ tuổi bây giờ làm sao có thể chịu được mà không đăng gì lên mạng xã hội nhỉ?
Thời Tự cảm thấy Hạ Tranh và mình như thể thuộc về hai thời đại khác nhau, cậu chỉ cần một tuần không đăng bài lên trang cá nhân là cuộc sống dường như thiếu đi thứ gì đó. Dù chẳng có chuyện gì để nói, cậu cũng phải lên mạng để rênhai tiếng.
"Oa thảo!"
Thời Tự đột nhiên nhớ ra điều gì, liền vội vàng mở trang cá nhân của mình.
Cậu nhanh chóng thiết lập quyền riêng tư chỉ hiển thị các bài đăng trong vòng một tháng. Tuy cậu không đăng quá nhiều trong tháng này, nhưng hầu hết các bài viết đều liên quan đến Hạ Tranh.
— Tìm được công việc, rất hài lòng.
—— Đυ.ng phải người đó, nhưng anh ta chẳng nhớ mình gì cả, thật là một con cẩu đáng ghét!
—— Khặc, thân hình của anh ta đẹp quá đi. (Chỉ bạn bè mới có thể xem)
Tay Thời Tự bắt đầu run rẩy, cậu không thể ngây thơ nghĩ rằng Hạ Tranh sẽ hiểu lầm câu nói đó là nhắm vào ai khác.
Chẳng sao cả, bình thường ông chủ sẽ không rảnh rỗi đến mức đi xem trang cá nhân của nhân viên.
Xóa đi là xong.
Thời Tự tự an ủi mình, nhanh chóng muốn xóa bài viết kia, nhưng ngay lúc đó, cậu thấy có người vừa nhấn "like" bài viết mà ảnh đại diện lại là cái đầu mèo xấu xí.
Thời Tự, "..."
Một bên khác, Hạ Tranh vừa lướt trang cá nhân của nhân viên trong phòng bệnh, "...".
Được thôi, không chỉ mắng ông chủ ở công ty, trên mạng cũng mắng luôn.