Chỉ thấy viên đá chợt sáng lên, tiếp đó không gian xung quanh vặn vẹo, trong thoáng chốc, bốn cung nhân xuất hiện bên hồ, cúi đầu cẩn trọng, bày ra bốn đĩa trái cây tươi mới.
“Thủy Linh Tôn giả, mời dùng bữa.” Người dẫn đầu nói một câu rồi cùng ba người kia biến mất ngay tức khắc.
Thủy Linh thoải mái duỗi lưng, ngoạm lấy một quả táo, ánh mắt đầy vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Nhạc Quy.
Nhạc Quy: “…”
Nó đâu có đáng thương, người đáng thương là ta. So với nó, ta mới là kẻ bị bỏ rơi chẳng ai thèm quan tâm.
Mặc dù một lần nữa nhận thức sâu sắc rằng mình chỉ là hạ nhân, nhưng dù sao có trái cây tươi để ăn vẫn là chuyện tốt.
Nhạc Quy lười biếng tựa vào thân Thủy Linh, vừa ăn cam vừa thở dài hài lòng: "Lúc đến đây ta đã tặng túi Càn Khôn cho người khác, không còn lấy một viên tích cốc đan nào, cứ tưởng hôm nay sẽ bị đói rồi, may mà có ngươi đấy Thủy Linh."
Vừa nói, nàng vừa bóc một múi cam đút cho nó.
Thủy Linh vốn ghét vỏ cam chua chát, bình thường rất ít ăn thứ này, nhưng giờ có người đút, nó liền vui vẻ cắn lấy, chỉ là sau một lần bị vỗ lên trán, nó đã rút kinh nghiệm, không còn cố tình cắn tay nàng nữa.
Cả một ngày trôi qua mà trên tay Nhạc Quy vẫn còn hằn vết răng của nó, nhưng vì nó đã thu nhận nàng và còn cho nàng trái cây để ăn, nên nàng đơn phương tuyên bố rằng từ nay Thủy Linh chính là đồng nghiệp tốt nhất của mình ở Đê Vân Phong.
"Ta cũng chẳng có gì để báo đáp ngươi, thôi thì ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên nhé." Nhạc Quy lật người ngồi dậy, nhìn nó với vẻ suy nghĩ, "Ngươi thích ăn cỏ, cũng thích ăn táo, vậy gọi ngươi là Thảo... Bình? Thảo Bình? Phụt..."
Nàng như bị chọc trúng chỗ cười, bỗng nhiên đổ xuống đất, cười đến cong cả người. Thủy Linh cao quý, lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, thúc giục nàng bóc cam.
"Vừa rồi ta chỉ nói đùa thôi, việc đặt tên là chuyện nghiêm túc mà, chúng ta phải nghiêm túc hơn, nghĩ ra một cái tên thật may mắn cát tường." Nhạc Quy cười đủ rồi bèn cầm lấy quả cam mới, vừa bóc vừa chìm vào suy nghĩ.
Ba giây sau, nàng nói: "Ngươi thích ăn cam như thế, vậy ngươi sẽ được gọi là Quất Tử nhé."
"Hừ."
Cách đó ba trượng, trên cây đại thụ lớn, nam nhân tựa vào nhánh cây phát ra một tiếng cười khẽ.
Sau khi cười, hắn lại cảm thấy không thể hiểu được, đang nhìn lên bầu trời đầy sao, định xé không gian rời đi thì ngón tay vừa giơ lên bỗng khựng lại, mắt hắn đầy vẻ suy nghĩ nhìn về phía một người một thú bên hồ.
Nhạc Quy cũng nghe thấy tiếng động xào xạc, linh cảm nhạy bén của kẻ yếu khiến nàng cảm thấy bất an. Nàng còn chưa kịp làm gì thì Thủy Linh bên cạnh đã cảnh giác nhảy lên, nhanh chóng chạy trốn vào bụi cỏ gần đó.
Hành động của nó quá nhanh, Nhạc Quy ngơ ngác đã vô thức chạy theo nó. Khi nàng vừa trốn kịp thì nhìn thấy một nam nhân trung niên lén lút chạy đến bên hồ. Dưới ánh trăng, Nhạc Quy nhìn rõ khuôn mặt ông ta, nàng cảm thấy có chút quen thuộc...
【A, hình như là một trong bốn người vừa mang trái cây đến lúc nãy.】
Nhạc Quy chớp mắt, quay đầu nhìn Thủy Linh. Nó đang nằm rạp xuống đất, từ cổ đến hàm đều dán chặt vào mặt đất, mắt nó nhìn thẳng qua một khe hở nhỏ, đủ để nó dù nằm sát đất vẫn có thể quan sát mọi thứ bên ngoài bụi cỏ.
【Kỹ năng khá thuần thục đấy chứ.】