Ma Tôn Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 31

Dù hiện tại, việc rời khỏi Vô Ưu Cung có vẻ không phải quá khó khăn, nhưng bây giờ đại boss đã đích thân chỉ định nàng đến hầu hạ ở Đê Vân Phong, kẻ nào không muốn sống còn dám cho phép nàng rời đi?

Nàng chỉ là một phàm nhân, trốn chạy là chuyện không thể, Vô Ưu Cung có ba ngàn Ma Sơn, bên ngoài Ma giới lại càng bao la vô tận, trốn chạy chẳng khác gì tự tìm cái chết.

Không thể đi, cũng chưa chết, vậy kế hoạch trước đây là ngủ cùng Đế Giang để lấy Vô Lượng Độ có thể tiếp tục không?

Đế Giang không chết, nàng cũng không chết, hai người đều không chết, về lý thuyết thì có thể. Hơn nữa bây giờ nàng còn đến Đê Vân Phong, đúng là gần nước gần cầu.

Chỉ cần có thể ngủ với Đế Giang, dính chút hơi thở nguyên dương của hắn thì cấm chế trong Cửu Trùng cung sẽ trong thời gian ngắn coi nàng như chủ nhân giống Đế Giang. Chỉ cần trước khi khí tức tản ra hết, nàng tìm được Vô Lượng Độ, thì có thể trực tiếp về nhà.

Vậy gác lý thuyết sang một bên, trong thực tế, nàng có thể ngủ với Đế Giang không?

Nhạc Quy chống cằm, nghiêm túc quan sát bóng mình trong nước…

Ngũ quan không thuộc loại diễm lệ, từng đường nét riêng lẻ cũng không quá tinh xảo, nhưng khi kết hợp lại thì lại tạo nên một vẻ đẹp khiến người khác cảm thấy dễ chịu.

Dù có biểu cảm lớn cỡ nào cũng không bị phá hỏng, lại vì đôi mắt trong sáng nên luôn tạo cảm giác ngoan ngoãn an phận.

Khuôn mặt thế này, bình thường giả vờ ngây thơ vô tội thì đủ dùng, nhưng nếu dùng để quyến rũ Đế Giang...

Nhạc Quy nghĩ đến khuôn mặt quá mức xinh đẹp của Đế Giang, lại im lặng nằm phịch xuống bãi cỏ, dạng chân dạng tay thành hình chữ đại rồi nhìn lên mấy tầng mây ma quái trên trời.

Hôm nay, lúc nàng lên núi đã phát hiện ra thời tiết của Đê Vân Phong khác với các nơi khác trong Vô Ưu Cung. Ví dụ như khi nàng tới Tệ Ngạn đài sáng nay, trời rõ ràng nắng trong, nhưng Đê Vân Phong lại âm u, mãi đến lúc này mới chuyển sang nắng.

Dù hai nơi cách nhau hơn một ngàn chín trăm ngọn Ma Sơn, nhưng thời tiết không đến mức khác biệt rõ rệt đến vậy.

Phần lớn thời gian Nhạc Quy là kiểu người vô tâm vô tư, mà sự vô tâm này ở một mức độ nhất định khiến nàng lạc quan hơn người thường.

Ví dụ như lúc này, dù vừa mới thoát chết, tương lai thì mù mịt đen kịt giơ bàn tay không thấy năm ngón, nhưng nhìn ngắm núi non xa xa và đám mây trên trời, cảm nhận sự mơn trớn nhẹ nhàng khi cơn gió lướt qua đầu ngón tay, tâm trạng nàng lại tốt hơn hẳn.

【Từ Tệ Ngạn đài đến Đê Vân Phong, có khác gì từ chi nhánh đến trụ sở tập đoàn đâu! Đến Vô Ưu Cung mới một tháng mà đã có bước tiến lớn về cấp bậc thế này, há chẳng phải là một kiểu thiên mệnh chi tử sao!】

Thiên mệnh chi tử nằm dài trên đất, duỗi người lười biếng, rồi lật người chuẩn bị bò dậy, bỗng đối diện với một đôi mắt bò.

“Há…” Nhạc Quy hít một hơi lạnh, suýt nữa đã hét toáng lên nhưng đôi mắt bò đó lại vội vã chui xuống nước, run rẩy nhìn nàng, dáng vẻ nhút nhát làm nàng nuốt lại tiếng hét.