Ma Tôn Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 25

Tính cách nàng có phần chậm chạp trì độn, dù lúc ở dưới núi đã biết lần này dữ nhiều lành ít, nhưng khi đó cũng không cảm thấy nguy cơ quá lớn, trái lại chỉ thấy phiền phức vì sao phải leo lên ngọn núi cao như vậy, mãi cho đến giờ phút này khi đứng trước đại điện của Cửu Trùng cung nàng mới cảm thấy mình thật sự sắp chết.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, can đảm của nàng cũng dần tiêu tan, ngay khi nàng sắp không chịu nổi mà quay đầu bỏ chạy, trong điện cuối cùng cũng vang lên giọng nói lạnh lùng tự phụ của Đế Giang: “Tiến vào.”

Nhạc Quy dừng lại, gắng gượng đi vào trong điện, ngay lập tức thấy Đế Giang ngồi trên vương tọa.

Hôm nay hắn mặc trang phục tím đỏ, gam màu cực kỳ bão hòa, nhưng trên người hắn lại không tỏ ra vẻ rực rỡ mà ngược lại trên khuôn mặt ấy toát thêm vài phần tự phụ.

Nhạc Quy hơi ngây người, kết quả ngay giây tiếp theo nàng suýt bị vấp phải cái gì đó. Nàng ngửa người ra sau vung tay vài cái như đang bơi lội, cuối cùng cũng giữ vững được thân hình, khi nhìn rõ mọi thứ trong điện, mắt nàng mở trừng trừng…

Chắc chắn đây là cung điện của boss lớn, chứ không phải kho hàng của một tiệm Taobao nào đó à?

Đúng là... cung điện rất lớn, những đường nét chạm khắc tinh xảo, lộng lẫy sang trọng, vương tọa còn được chế tác từ huyền thiết hàng ngàn năm, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo sâu thẳm xa hoa.

Đế Giang tựa người trên vương tọa, tuy mang chút lười biếng nhưng cũng không thể che giấu khí chất vương giả giữa đôi mày và ánh mắt... nhưng tại sao trong điện lại có nhiều thứ linh tinh đến thế? Nhìn một cái là thấy không còn chỗ đặt chân, dù vương tọa và vị vượng giả có xa hoa đến đâu cũng không thể nâng cao phẩm vị.

“Bước lên trước.” Đế Giang chăm chú nhìn vẻ mặt không thể che giấu sự khϊếp sợ của nàng.

Nhạc Quy miễn cưỡng đáp ứng, nắm chặt váy cẩn thận tránh các chướng ngại vật cản đường, nhưng thật tiếc, dưới đất có quá nhiều thứ, cho dù nàng cẩn thận như thế nào vẫn không tránh khỏi đạp phải một bãi gì đó trông giống như slime xanh lè.

“Bọn Đỗ Nhân Đốn mặt xanh ăn trộm ngựa...” Slime kia kêu lên một tiếng rồi bắt đầu hát khiến lời xin lỗi của Nhạc Quy bị nghẹn lại trong cổ họng.

“Thật ngại quá... cho ta mượn đường.” Nhạc Quy vừa nhỏ giọng lầm bầm vừa chậm rãi bước tới, nhưng thỉnh thoảng nàng vẫn vướng phải đồ vật, tiếng kêu gào và chửi rủa trong đại điện vang lên liên tục, Đế Giang chống cằm nhìn nàng với vẻ tư lự.

Quả thật rất náo nhiệt, một người cũng có thể náo nhiệt đến vậy.

Sau một lúc, Nhạc Quy tránh cái gương đồng đang bay lơ lửng, cuối cùng cũng tới được trước vương tọa, nhìn Đế Giang ở khoảng cách gần hơn.

Mắt hắn rất đẹp, môi đỏ, răng trắng, da như ngọc thạch, cổ áo rộng thùng thình lộ ra xương quai xanh và bộ ngực mờ ảo.

【Ôi, mặc như vậy thật hấp dẫn, đang muốn quyến rũ ta à.】

Mắt Đế Giang hơi động.

Nhạc Quy bày ra vẻ mặt ngay thẳng hành lễ: “Tham kiến Tôn Thượng.”

Đế Giang nhìn nàng một lúc, rồi nói: “Ra ngoài, đi vào lại một lần nữa.”

“Hả?” Nhạc Quy ngơ ngác ngẩng đầu, vừa bắt gặp ánh mắt hắn, nàng liền vội vàng quay đầu đi ra ngoài, không ngoài dự đoán lại có thêm một đợt kêu gào và chửi bới.

Đợi Nhạc Quy tốn thêm một khoảng thời gian dài đi tới, Đế Giang: “Đi lại một lần nữa.”

Nhạc Quy: “...”