Ma Tôn Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 20

“Từ... chức?” Lệ sư tỷ ngờ vực nhắc lại.

Nhạc Quy gật đầu ngay lập tức: “Trước khi lên Đê Vân phong ta đã nói với sư tỷ rồi mà, khi đó ta cũng muốn đi rồi.”

Lệ sư tỷ khựng lại đôi chút, nhớ lại việc hôm đó nàng ta đã mấy lần ngắt lời Nhạc Quy, cuối cùng mới hiểu ra: “Ngươi muốn rời khỏi Vô Ưu cung?”

“Vâng!” Nhạc Quy cố gắng kiềm chế niềm vui khi sắp nghỉ việc, “Sư tỷ, ta muốn rời Vô Ưu cung, trở về phàm giới.”

Cồng... Cồng...

Tiếng chuông trên Đê Vân Phong lại vang lên, gió mây biến động, lúc này là thời khắc ma giới hiện thân.

Trên đỉnh núi, trong cung điện vừa mới khôi phục sau một đêm, một chiếc gương đồng cao ngang nửa người lơ lửng giữa không trung.

Đế Giang tựa người lười biếng trên vương tọa, để mặc chiếc gương tham lam hút lấy linh lực từ đầu ngón tay hắn. Cho đến khi mặt gương phát ra ánh sáng tím nhàn nhạt, hắn mới cắt dòng linh lực.

Ánh sáng tím trên gương khẽ lay động như nước, dần dần ngưng kết thành một bông tú cầu mờ ảo: “Chủ nhân, người vừa nói, chỉ cần cách trong vòng hai mét, người có thể nghe được tâm tư của nữ nhân đó?”

Đế Giang không đáp, chỉ ung dung nhìn vào chiếc gương.

Đóa tú cầu trong gương phút chốc tan thành ánh sáng tím, rồi lại nhanh chóng ngưng tụ lại: “Nữ nhân đó chỉ là phàm nhân, không hề sử dụng pháp thuật nào lên ngài. Tất cả những gì ngài nghe được, đều là tiếng lòng thật sự của nàng.”

“Tiếng lòng thật sự?” Khóe môi Đế Giang nhếch lên, đôi mắt dài hẹp ánh lên vẻ tà mị, “Tại sao bản tôn lại nghe được tiếng lòng thật sự của nàng?”

“Đây là câu hỏi thứ hai, người cần trả thêm linh lực.” Ánh sáng tím dần nhạt đi, bông tú cầu ngo ngoe rục rịch.

Đế Giang khẽ búng ngón tay, lập tức chiếc gương nứt ra ba đường, bông tú cầu phát ra tiếng kêu thảm độc đầy oán hận.

“Tiếng lòng…” giữa tiếng kêu ai oán, hứng thú của Đế Giang càng tăng lên, “thật thú vị.”

*

"Ngươi chắc chắn muốn rời đi?"

Dường như không thể tin trên đời này lại có kẻ ngốc như vậy, Lệ sư tỷ lại dò hỏi lần nữa

Nhạc Quy gật đầu lia lịa như giã tỏi: "Chắc chắn, chắc chắn, thật sự chắc chắn."

Lệ sư tỷ nhận được câu trả lời khẳng định của nàng lần nữa, mày hơi chau lại.

Dù kẻ phàm tục nhỏ bé trước mắt này có ngoại hình bình thường, lại không có tu vi, hoàn toàn không giống người của Hợp Hoan Tông, nhưng nàng lại rất chăm chỉ!

Ở nơi như Tệ Ngan đài này, dù có nhan sắc tuyệt trần cũng chẳng ai thưởng thức, tu vi cao siêu cũng không thể sử dụng, chỉ có chăm chỉ mới là thứ thực sự hữu ích.

"Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng manh động." Lệ sư tỷ vừa nãy còn cảnh giác, bây giờ lại đổi giọng, "Vô Ưu Cung có hàng vạn đệ tử, bao năm qua chưa từng có ai rời đi, ngươi có biết tại sao không?"

"Vì tôn thượng có mị lực vô biên, là tấm gương sáng của chúng ta, là ân nhân của tất cả những người tu ma, được hầu hạ ngài là vinh hạnh lớn lao, cho nên mọi người không muốn rời đi." Để được rời đi thuận lợi, Nhạc Quy không tiếc lời tán dương vị lãnh đạo cao nhất.

Lệ sư tỷ khẽ ho một tiếng: "Đó chỉ là một trong những lý do."

"Vậy lý do thứ hai là gì?" Nhạc Quy nhanh chóng theo đà hỏi.