Ma Tôn Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 18

【Hồi hộp quá, không biết có nên giả vờ phản kháng một chút không? Theo lý thuyết, đại ma vương chắc không có điểm yếu nhỉ, vậy chuyện ấy chắc cũng giỏi lắm. Không biết hắn có biết xấu hổ không, nhỡ đâu hắn nổi cơn thú tính trước mặt bao nhiêu người thì sao... Thôi, chỉ cần có thể ngủ với hắn, bị người khác nhìn thấy cũng chẳng sao!】

Suy nghĩ của Nhạc Quy càng lúc càng lan man, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt ngày càng quỷ dị kỳ lạ của Đế Giang.

Buổi sáng ở Đê Vân Phong dường như kéo dài vô tận. Nhạc Quy tiếp tục rót rượu đến mức đầu óc quay cuồng. Khi nàng tưởng tượng đến cảnh Đế Giang hất đổ bình rượu và cưỡng ép nàng lên bàn, cuối cùng không chịu nổi nữa, nàng ngã nhào xuống đống bình rỗng.

Chết rồi sao? Chúng nhân Hợp Hoan tông nhìn nàng ngã xuống, trong lòng kinh hãi nhưng không dám nhìn thẳng.

Ba giây sau, Nhạc Quy tưởng như đã chết đột nhiên ngồi bật dậy, lớn tiếng hô: “Củ cải khô ngon hơn củ cải tươi!”

Rồi lại ngã xuống lần nữa.

Mọi người: “...”

Nhạc Quy chìm vào một giấc mơ dài, trong mơ nàng học được phép thuật bay lượn, cứ thế bay mãi, bay mãi. Khi bay đến đỉnh Đê Vân Phong, nàng chợt nghe thấy tiếng nhạc hỗn loạn.

Bừng tỉnh, ngồi dậy, đập vào mắt vẫn là căn phòng nhỏ ở Vô Ưu Cung của nàng, xung quanh cực kỳ tĩnh lặng.

【 May quá chỉ là mơ, không thì chắc bị ồn chết mất... Khoan đã, không phải ta đang hầu rượu cho Đế Giang sao? Sao lại đột nhiên lại chạy về phòng rồi?!】

Ký ức trước khi ngủ dần quay lại, Nhạc Quy vội vàng sờ khắp người, xác định mình không mất tay chân gì, nàng kinh ngạc kéo chăn ra định đi tìm đồng môn hỏi thăm tình hình. Vừa mới đặt chân xuống đất thì đầu gối đã mềm nhũn, nàng lập tức quỳ xuống.

Lệ sư tỷ vừa bước vào cửa, liền thấy nàng quỳ lạy mình một cách trang trọng, bất ngờ hỏi: “Quỳ ta làm gì?”

“Không có gì, chỉ là muốn cảm ơn sư tỷ đã chăm sóc ta suốt thời gian qua.” Đối mặt với lãnh đạo, Nhạc Quy lại ấm áp như trời xuân, “Nhân tiện có chút việc muốn thưa với sư tỷ.”

“Sư muội thật là có tâm.” Lệ sư tỷ khẽ phất tay ra hiệu cho nàng đứng lên.

Chân Nhạc Quy vẫn còn mềm, nhưng trước ánh mắt của Lệ sư tỷ, nàng cố gắng đứng dậy: “Sư tỷ, thân thể tỷ thế nào rồi?”

Nguyên tắc đầu tiên ở nơi làm việc: trước khi trò chuyện phải quan tâm sức khỏe lãnh đạo, không đánh người đang cười. Nàng vẫn nhớ rõ chuyện sư tỷ hộc máu hôm ấy.

Tiếc rằng vì chuyện đó, Lệ sư tỷ đã trở thành trò cười trong mắt không ít người, nghe thấy nàng hỏi vậy nàng ta liền cảnh giác nhìn nàng, thấy nàng không có ý cười nhạo mới miễn cưỡng đáp: “Khỏi rồi.”

“Khỏi là tốt rồi, tốt rồi...” Sau khi nói mấy câu quan tâm, Nhạc Quy thuận miệng hỏi tiếp, “Lúc đó ta đang hầu rượu cho tôn thượng mà, sao lại về phòng mình rồi?”

“Còn nói nữa.” Lệ sư tỷ liếc nàng một cái, đôi mắt đẹp đầy vẻ quyến rũ, “Chỉ mới ngửi mấy ngụm rượu mà đã say khướt ngã xuống. Cũng may tôn thượng khoan dung không lấy mạng ngươi. Ngươi biết mình đã ngủ bao lâu không?”

Nhạc Quy đoán đại: “Một ngày?”

“Ngươi đã ngủ tận năm ngày rồi!” Lệ sư tỷ cười nhạt.

Nhạc Quy bừng tỉnh: “Thảo nào ta đói quá.”

Lệ sư tỷ bật cười, ánh mắt nhìn nàng có phần dò xét: “Ngày hôm đó rốt cuộc ngươi đã làm gì mà khiến tôn thượng chú ý vậy?”

“Ta chẳng làm gì cả.” Nhớ lại những hành vi kỳ quặc của Đế Giang hôm đó, Nhạc Quy thật sự không hiểu.