Hai mươi cây kèn Sona mỗi cây thổi một kiểu, thêm vào đó là đủ thứ nhạc cụ khác làm nền, đến mức các mỹ nhân của Hợp Hoan tông vốn giỏi về âm nhạc, tinh thông nghệ thuật cũng phải há hốc mồm kinh ngạc sợ ngây người.
Người dưới gốc cây lười nhác nâng mắt liếc qua bọn họ, Lệ sư tỷ lập tức bừng tỉnh, vội vàng ra hiệu cho mọi người dâng rượu.
Mọi người vẫn như thường lệ, đi hai người một hàng tiến lên dâng rượu, dâng xong thì đứng chia hai bên Đế Giang theo đúng quy củ. Đến cuối cùng chỉ còn mình Nhạc Quy chưa dâng rượu, nàng mới nhận ra rằng mình là kẻ duy nhất lạc đàn phải đối diện với đại ma đầu này.
【Đúng là đen đủi như bái đường nghe tiếng quạ kêu, tự đá vào gót chân té ngã! Xui không tả nổi!】
Trong tiếng nhạc ầm ĩ rung trời, Nhạc Quy đối diện với vị đại boss coi nàng là đồ dơ bẩn phải thanh trừng, áp lực rất lớn.
Nhưng đến bước này rồi, nàng cũng chỉ có thể cắn răng bước tới. Khi đến gần bàn, nàng cảm giác mồ hôi trên người mình đổ như suối…
Người của Hợp Hoan tông rõ ràng chẳng có tí tình đồng nghiệp nào, lúc đặt rượu họ chẳng thèm nghĩ đến việc người sau sẽ phải đặt ở đâu, bàn đã chật kín rồi, nàng chẳng còn chỗ nào để đặt nữa.
“Cẩu tặc chịu chết đi!”
“Phu quân! Chàng đừng phụ ta!”
Giọng nam hồn hậu và giọng nữ ai oán vang lên cùng lúc khiến Nhạc Quy giật mình suýt làm rơi bình rượu. Sau khi bình tĩnh lại, nàng nhìn bàn rượu đã đầy mà bắt đầu cảm thấy khó xử… dâng rượu cho Đế Giang, chẳng lẽ lại đặt xuống đất?
Dường như Đế Giang cũng nhận ra sự lúng túng của nàng, đôi mắt lạnh nhạt của hắn quét tới.
Nhạc Quy đứng chôn chân tại chỗ, dưới ánh mắt ngầm thúc giục của Lệ sư tỷ, nàng chỉ có thể dứt khoát dọn dẹp lại mấy bình rượu trên bàn, cố gắng tạo chút không gian.
Đoàn hát vẫn tiếp tục diễn, tiếng nhạc đinh tai nhức óc làm đầu óc Nhạc Quy mơ hồ. Đế Giang dựa lưng vào gốc cây, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng loay hoay, dù không cố ý phát tán uy lực nhưng khí chất quanh hắn vẫn khiến người ta khó thở.
Ban đầu, các mỹ nhân của Hợp Hoan tông còn nghi ngờ nàng cố tình muốn gây chú ý nên mới ở lại sau cùng, nhưng đến cuối cùng, ai nấy chỉ còn lại sự thương cảm đồng tình với nàng.
Nhạc Quy cũng vô cùng căng thẳng. Khi một đoàn hát hát đến đoạn kết, tay nàng càng run hơn, cuối cùng trước khi mọi chuyện tệ hơn, nàng cũng đã dọn đủ chỗ, vội vàng đặt hai bình rượu của mình lên bàn.
Vừa khít. Hoàn hảo.
Nhạc Quy âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt của Đế Giang… ánh mắt ấy rõ ràng chẳng có gì đặc biệt nhưng lại khiến nàng áp lực kinh khủng. Trong cơn hoảng sợ, nàng buột miệng nghĩ thầm:【Nhìn cái gì mà nhìn, yêu ta rồi à?】
Đế Giang: “?”
Nhạc Quy vẫn còn chút tự nhận thức về bản thân, dĩ nhiên nàng biết rõ với người có gương mặt như Đế Giang, tuyệt đối không đời nào hắn sẽ đột ngột yêu thương nàng chỉ vì gương mặt này.
Nhưng nàng vốn có tính cách như vậy, càng căng thẳng lại càng không thể ngăn được mấy lời châm chọc trong lòng.
Như lúc này đây, sau khi thốt ra một câu trong đầu, theo bản năng của sinh vật nhỏ bé, nàng nhận ra ánh mắt của Đế Giang nhìn mình có sự thay đổi rất vi diệu, mà còn không mấy tốt đẹp.
Trong lòng nàng lập tức gào lên như con chuột chũi: 【 A! A! A! Đáng sợ quá!】
Đế Giang: “??”