“Xin tôn thượng tha tội, xin tôn thượng tha tội.” quản sự thích hống hách hàng ngày giờ đã không còn vẻ ngang ngược nữa, ông ấy đang quỳ gối run rẩy như cầy sấy, “Tiểu nhân không biết tại sao tỳ nữ này lại to gan lớn mật đến thế, dám si tâm vọng tưởng dụ dỗ tôn thượng, quấy rầy tôn thượng thanh tu. Mong tôn thượng tha mạng cho tiểu nhân!”
Nghe quản sự nói xong, Nhạc Quy lập tức bình tĩnh lại, cố gắng đè nén cảm giác muốn chạy trốn xuống, tiếp tục quỳ rạp xuống đất giả chết.
Yên lặng, cực kỳ yên lặng.
Trong ba ngàn ngọn núi lớn của Vô Ưu Cung, sinh linh đông đúc, đêm đến thường có ma trùng nhẹ nhàng kêu vang khuấy động giấc mộng thanh bình của người khác. Thế nhưng vào giờ khắc này, xung quanh lại vô cùng tĩnh lặng, dường như bọn chúng cũng nhận ra sự uy hϊếp khủng khϊếp nên chủ động im bặt.
Áp lực mạnh mẽ dần dần lan tỏa khiến từng hơi thở của Nhạc Quy cũng trở nên đau đớn.
Nàng chỉ có thể cố giữ bình tĩnh bằng cách thỉnh thoảng nhìn sang cái xác bên cạnh, cố gắng không để bản thân ngất xỉu. Khi nàng đang cố gắng chống đỡ, thì từ trong điện, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Ồ, lại một người nữa."
【...Cái gì lại một người nữa? Chẳng lẽ nói ta sao? Tôn thượng, ngài nghe ta nói, từ nhỏ ta đã tôn kính ngài, tôn trọng ngài, quý trọng ngài, tuyệt đối không có ý nghĩ nào vượt quá giới hạn.]
[Đêm nay ta chỉ mộng du giữa đêm khuya nên mới vô tình lạc vào đây thôi, hoàn toàn không có ý định quyến rũ ngài mà!】Nhạc Quy cảm thấy trước mắt tối sầm đi lần nữa, không thể kìm nổi mà ho khan ra một ngụm máu.
Ngay lúc nàng nghĩ mình sắp chết thì áp lực đột ngột biến mất. Giọng nói vừa rồi trong điện giờ đã vang lên từ một nơi xa xôi khác: "Bẩn thỉu, dọn dẹp sạch sẽ đi."
"Vâng!" Quản sự Ngưu Giác thở phào nhẹ nhõm, sau khi dập đầu ông ấy liền ngồi phịch xuống đất, cả nửa ngày sau vẫn chưa thể đứng dậy.
Nhạc Quy ôm ngực, cố gắng chịu đựng cơn đau buốt trong phổi, lén lút rời khỏi nơi đó.
"Đứng lại."
Tiếng nói lạnh lẽo của quản sự Ngưu Giác vang lên, Nhạc Quy vội vàng chỉnh lại y phục, đảm bảo chiếc váy đỏ không bị lộ ra, rồi quay đầu lại với nụ cười rạng rỡ: "Có chuyện gì vậy?"
"Sao ngươi lại ở đây?" Quản sự Ngưu Giác chất vấn.
Nhạc Quy nhanh chóng thu lại nụ cười, buồn bã thở dài: "Ban đầu ta đã định đi ngủ, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng đại sư tỷ rời đi, ta lo tỷ ấy sẽ hành động bốc đồng mà làm sai chuyện nên mới vội chạy theo khuyên can, ai ngờ vẫn đến muộn một bước."
"Ngươi cũng có lòng đấy." Quản sự Ngưu Giác lạnh lùng cười, nhìn về phía thi thể của đại sư tỷ với ánh mắt đầy chế giễu, "Ngu xuẩn, chưa kịp đến gần tôn thượng đã va phải cấm chế, thực lực như vậy mà cũng dám vọng tưởng mê hoặc tôn thượng."
Nhạc Quy giả vờ đồng tình, liếc nhìn đại sư tỷ chết không nhắm mắt, nàng có cảm giác dường như đôi mắt mở to của nàng ấy đang oán hận nhìn về phía mình...
Nụ cười của Nhạc Quy nhạt dần, thấy quản sự Ngưu Giác sắp mắng tiếp, nàng vội vàng chuyển đề tài: "Quản sự, vừa rồi tôn thượng hình như có bảo ngài dọn dẹp hiện trường."
Mắt quản sự Ngưu Giác đảo một vòng, định giao việc cho nàng. Nhạc Quy lập tức làm vẻ mặt khổ sở: "Đệ tử thật sự muốn giúp, nhưng tôn thượng thần thông quảng đại, đối với mọi chuyện trong Vô Ưu Cung đều rõ như lòng bàn tay. Nếu ngài ấy biết việc giao cho ngài mà ngài lại để người khác làm, e rằng sẽ càng thêm giận dữ."