Điểm Đến Là Nơi Tận Cùng Góc Biển

Chương 6

Vừa bước xuống xe đã bị đôi vợ chồng này vây quanh, dẫn cô vào trong nhà. Bản thân cô không khỏi tò mò mà nhìn theo bóng dáng Ngang Thấm đang nhỏ dần. Cô có ấn tượng sơ sơ về người này, không được tốt cho lắm.

Tha Á là một người phụ nữ trung niên vô cùng nhiệt tình. Cô ấy dẫn Thời Ngạo đến phòng khách để chào hỏi, rồi đi thẳng về phía lò sưởi thêm một chút than vào trong đó. Kế đến, cô ấy liền tay lấy một mâm bánh ngọt từ trong ngăn tủ gõ có hoa văn trông vô cùng đẹp mắt.

Những chiếc bánh ngọt được bày ngay ngắn trên đĩa, trông tựa như một cái nhà bạt(5).

Mấy hôm trước, Đức Bố có nói với Tha Á rằng mình sẽ đi đón một vị khách ở từ thủ đô đến. Giờ đây vị khách đó còn tá túc tại nhà mình, nên đương nhiên cô ấy phải chiêu đãi cho thật tốt rồi.

Tha Á lại bưng lên một cốc trà sữa nóng từ nhà bếp: “Nếm thử chút trà sữa này đi, tôi tự làm đấy!”

Trà sữa mua ở thị trấn khác hoàn toàn với trà sữa nhà làm. Một phần vì gia đình Đức Bố cũng thuộc dạng truyền thống, đa phần bánh ngọt, hay trà sữa đều là do chính tay Tha Á tự mình làm.

Thời Ngạp nhận lấy ly trà sữa, thấy lớp bơ còn bập bềnh phía bên trên, cô liền nhấp ngay một ngụm, có vị mặn. Có lẽ là do mới uống lần đầu nên có hơi không quen, nhưng khi nhấp thêm vài ngụm nữa thì mùi vị đặc trưng mới dần cảm nhận được rõ hơn.

Tha Á ngồi cạnh bên, tò mò nhìn từng cử chỉ của Thời Ngạo, trên mặt cô ấy lúc nào cũng mang theo ý cười. Nhìn thấy Thời Ngạo chun mũi lại lúc mới nhấp ngụm đầu tiên thì không khỏi ngẩng đầu bật cười.

Ngay ngày hôm ấy, khi trời vừa nhá nhem tối, Tha Á đã chuẩn bị một buổi tối thịnh soạn cho Thời Ngạo. trên bàn, Đức Bố không ngừng thúc giục cô ăn nhiều thêm, trong khi đó Tha Á lại tò mò để ý đến từng cử chỉ hành động của Thời Ngạo, tựa như vô cùng hứng thú với cô gái người Hán này vậy.

Con mèo nhỏ mà Tha Á nuôi, ngửi thấy mùi đồ ăn hấp dẫn đến kêu meo meo liên tục. Nghe thế thì Đức Bố nhặt đại một khúc xương rồi quẳng xuống đất. Con mèo chỉ to bằng chai bia, ngay khi vừa nhìn thấy khúc xương đã vội vã chạy đến.

Thời Ngạo nhìn về tấm rèm cửa được dệt bằng sợi bông bị gió thổi bên ngoài phòng, cô chợt nhớ đến cái anh chàng tên Ngang Thấm ngồi sáng, nghiêng đầu hỏi Đức Bố: “Cháu trai của anh không đến ăn cùng à?”