Điểm Đến Là Nơi Tận Cùng Góc Biển

Chương 4

Đức Bố thấy khách mình không tìm tài xế khác, vui vẻ nhảy cẫng lên: “Ôi chao, cô có thể ở lại nhà tôi này! Tôi còn trống một phòng, do nhà nước xây, chẳng ai ở cả. Cô muốn ở lại bao lâu cũng được hết! Ô hàn nhà tôi, à, nghĩa là bà xã nhà tôi theo tiếng Hán ở chỗ bọn cô ở đó. Cô ấy nấu ăn ngon lắm, cơm thịt đầy đủ hết!”

Thời Ngạo bị dáng vẻ cuộn lưỡi nói giọng phổ thông của Đức Bố chọc cho phì cười. Cô bật cười khanh khách, đồng thời gật đầu đáp: “Được rồi, tôi sẽ ở nhờ nhà anh vậy!”

Đức Bố vừa nghe câu đồng ý của Thời Ngạo, nhanh chóng vẫy tay với Ngang Thấm đang đứng bên ngoài xe.

Ngang Thấm xoay người quay về xe lấy móc câu và dây thừng, nối hai chiếc xe lại với nhau. Động tác của anh nhanh chóng, không lề mề. Hơn nữa lại còn rất mạnh mẽ, nhìn thoi cũng đủ thấy nhưng thứ này làm nặng đến cỡ nào, ấy vậy mà trông anh làm lại tựa như đang chơi trò chơi vậy.

Sau khi chuẩn bị xong hết, anh chẳng than lấy một câu mà trở về xe của mình. Từ đầu đến cuối đều không liếc mắt nhìn cô lần nào cả. Thời Ngạo thì khác, sự chú ý của cô đã va vào đôi chân thon dài của người đàn ông nọ.

Thời Ngạo vẫn ngồi trên chiếc xe Jeep cùng với Đức Bố.

Tựa như vô tình, Thời Ngạo buộc miệng hỏi một câu: “Tên anh ấy là Ngang Thấm à?’

Đức Bố gật đầu: “Đúng thế, nó là cháu trai của vợ tôi.”

Thời Ngạo đăm chiêu nhìn về phía chiếc xe trước mặt: “Vừa nãy hai người cãi nhau à?” Tuy rằng không nghe hiểu gì, nhưng cô có để ý rằng vẻ mặt của Đức Bố ban nãy có hơi khó chịu.

Nghe cô hỏi thế Đức Bố thở dài một cách nặng nề: “Ngang Thấm là một đứa nhỏ kém may mắn. Do ba mẹ qua đời sớm, vì thế nên tôi và vợ đã nuôi nó lớn khôn.”

“Nhưng Ngang Thấm lại chẳng hề thua kém bất kì ai. Nó là người đầu tiên trong gia đình trở thành sinh viên. Ngày nó đỗ đại học, cả thị trấn đều đến ăn mừng. Bọn tôi tự làm đồ ăn, uống trà sữa, ăn mừng cả một ngày trời.”

“Tôi và Tha Á đã dành hết mọi sự kỳ vọng nuôi nó khôn lớn, cuối cùng sau khi học xong đại học nó lại chọn quay trở về đây.”

Thời Ngạo khó hiểu nhìn về phía Đức Bố: “Tại sao thế?’

“Nó bảo thành phố lớn xô bồ xô bột, ngày nào cũng ầm ĩ đến điếc hết cả tai. Bầu không khí thì ô nhiễm, lại chẳng có bầu trời bao la bát ngát đầy mây trắng.”