Điểm Đến Là Nơi Tận Cùng Góc Biển

Chương 2

Đức Bố chỉ nhoẻn miệng cười rồi lắc đầu, trên hai gò má đen sạm chợt ửng đỏ: “Dân thảo nguyên bọn tôi quen rồi. Có khi trời còn xuống đến tận 3, 4 độ cơ! Lạnh như thế này thì đã là gì đâu chứ?”

Lúc Đức Bố đang nói chuyện, bỗng một cơn gió từ đâu thổi qua người anh ta. Cơn gió đến bất chợt khiến cho cái mũ da hươu trên đầu bị thổi bay đi mất.

Đức Bố sốt ruột đuổi theo, chỉ thấy cái mũ của mình đã bị gió thổi đang liên tục nhào lộn trên mặt đất. Lúc thì gió thổi sang phía đông, khi thì lại chuyển ngược về phía tây, khiến cho Đức Bố đang đuổi theo phía sau cũng phải nghiêng ngả theo như vậy. Trông anh ta lúc này hệt như một tên bợm rượu đã uống rất nhiều vào tiết trời mùa đông này vậy.

Thời Ngạo nhìn thấy cảnh tượng buồn cười trước mắt, những nỗi buồn chôn kín trong lòng cũng đã nguôi ngoai hơn được phần nào.

Một lúc sau Đức Bố mới đuổi theo kịp chiếc mũ, anh ta dùng tay trái đội mũ lên đầu để nó không thể bay lung tung được nữa. Lực tay đội lên đầu khá mạnh, tựa như là có thù oán gì với đầu của chính mình.

Ít nhiều cũng không tránh khỏi được sự ngượng ngùng, anh ta quay trở lại hướng xe jeep đang đậu, miệng bật cười một cách ngây ngô.

Hai người cứ như vậy, một người ngồi trong xe ngủ gật dưới máy sưởi, người còn lại thì đứng dưới gió lạnh nhìn về phía xa. Ước chừng nửa tiếng sau, cuối cùng cũng nhìn thấy được một chiếc ô-tô màu bạc đang chạy về phía bọn họ trên quốc lộ vắng vẻ.

Bóng hình chiếc xe mỗi lúc một gần, nụ cười trên mặt Đức Bố trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết. Anh ta vẫy tay với người đang ngồi trong đó, chiếc xe liền dừng lại trước đầu xe jeep.

Thời Ngạo dời sự chú ý của mình đến dòng chữ “Sửa xe” được quệt lên bằng sơn đen. Ngay sau đó cửa xe bật mở ra, một đôi chân thon dài từ bên trong bước ra, trên chân mang giày màu da nâu.

Thời Ngạo tò mò nhìn đôi giày, trong mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc.

Người đàn ông trước mặt trông rất kỳ lạ với mái tóc dài ngang vai, mũi cao, mắt một mí và hàng chân mày rậm xuyên qua thái dương tựa như những thanh kiếm sắc bén. Dù đã khoác áo bên ngoài, nhưng vẫn có thể nhìn thấy dáng người cơ bắp bên dưới lớp áo đó.

Ánh mắt của Thời Ngạo không khỏi nán lại trên khuôn mặt chàng trai trẻ thêm vài giây.

Đức Bố dẫn người đàn ông nọ đi đến trước xe Jeep. Bọn họ mở nắp ca-pô ra, bên tai có thể nghe thấy tiếng Đức Bố đang trò chuyện cùng với anh ta.