Vợ Yêu Bỏ Trốn Của Sĩ Quan Đại Nhân

Chương 51: Em không phải người ngoài, em là người của tôi

Tô Vãn ngước lên nhìn Cố Tước, nói thẳng vào vấn đề:

“Quan trọng là, tôi không thể tra ra được Đỗ Vi Vi đã phạm tội gì. Nếu bà ta ra tù, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hôn nhân của ba mẹ tôi.”

Nói xong, cô nhìn thẳng vào mắt Cố Tước, chờ đợi câu trả lời.

Cố Tước buông nhẹ chiếc muỗng, không hề căng thẳng. Bên cạnh, Bạch Hổ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ta nghĩ thầm: "Ôi chao, phu nhân nhà mình tính tình tốt quá! Chủ nhân như thế mà cô ấy vẫn không giận ư? Quả thực là thiên thần xinh đẹp và dịu dàng."

Cố Tước bình thản đáp:

“Vụ án của Đỗ Vi Vi có liên quan đến một số thông tin mật. Theo nguyên tắc thì người ngoài không có quyền biết, nhưng em thì khác.”

Em không phải người ngoài, em là người của tôi.

Tô Vãn hơi ngẩn ra, lập tức nói:

“Nếu là thông tin mật, không cần nói cho tôi đâu. Tôi cũng không nhất thiết phải biết.”

Thảo nào tra mãi không ra, hóa ra là liên quan đến thông tin mật!

Cố Tước tiếp tục:

“Bà ta có liên quan đến một tên cướp vũ trụ mà Đế quốc Liên Bang đã truy nã suốt nhiều năm. Khi bắt được Đỗ Vi Vi, bà ta đang ở trên con tàu của tên cướp đó. Tuy nhiên, tên cướp thì vẫn chưa bị bắt.”

Cố Tước nói xong, lại cúi xuống múc thêm một bát cháo thịt trứng bắc thảo, không quên lấy một miếng bánh nữa.

Bạch Hổ bên cạnh âm thầm tính toán lượng calo mà chủ nhân đã nạp vào, khẽ nhún vai.

Đây thật sự là chủ nhân trước kia ăn uống không ngon miệng đó sao?

Đúng là đàn ông, toàn là loại động vật miệng thì bảo không cần, mà lòng thì lại rất muốn!

Tô Vãn sau khi nghe xong thông tin, căng thẳng hỏi:

“Chẳng lẽ Tô Mạn là con gái của Đỗ Vi Vi và tên cướp đó?”

Cố Tước lắc đầu:

“Không, chúng tôi đã đối chiếu DNA. Nếu Tô Mạn thật sự là con gái của tên cướp đó, cô ta đã không được nhận nuôi vào nhà họ Tô.”

Tô Vãn ngẫm nghĩ, cũng thấy hợp lý.

Ôi, suýt chút nữa lại nghĩ Tô Mạn có ông bố "khủng" rồi.

Cô tiếp tục thắc mắc: “Như vậy thì chắc tội của Đỗ Vi Vi cũng không nhẹ, hẳn là sẽ không được thả ra sớm, thế Tô Mạn dở mấy trò này làm gì?”

Cố Tước nhẹ nhàng đáp: “Tôi có thể giúp em điều tra thêm.”

Nói xong, anh lại bình thản bổ sung: “Coi như cảm ơn em vì bữa ăn tối nay.”

Câu cuối có vẻ hơi thừa thãi, nhưng Tô Vãn suy nghĩ một lúc rồi cười:

“Anh giúp tôi thì tốt quá rồi. Thật ra, tôi làm bữa tối này là vì thấy cần phải làm mà thôi.”

Nhìn cô gái trước mặt trong bộ đồ ở nhà màu be mềm mại, Cố Tước không khỏi nhìn thêm một chút.

Cô rất khác với hình ảnh cô gái mạnh mẽ, đầy uy quyền trong buổi lễ khai trương, nhưng vẫn thật xinh đẹp.

Anh nói với vẻ nghiêm túc:

“Có điều, em sắp tới sẽ không có thời gian nấu ăn cho tôi đâu.”

“Sao vậy?”

“Đại học Đế quốc sẽ có một đợt huấn luyện quân sự sau khi nhập học một tháng.”

Tô Vãn trầm ngâm vài giây, rồi nhanh chóng tra lịch trình trên Quang Não.

Đúng thật, sinh viên năm nhất sẽ có một đợt huấn luyện quân sự kéo dài một tháng.

Cố Tước nhìn cô trầm tư, bỗng nhớ ra cô từng bị ốm, nên đề nghị:

“Em không thuộc học viện quân sự, nên sẽ không quá vất vả. Nếu thấy khó quá, tôi có thể nói với giáo quan của em.”

“À, không, tôi không lo lắng về chuyện đó.” Tô Vãn không biết giải thích sao, nếu cô phải tham gia huấn luyện quân sự kín trong một tháng, lỡ đến khi kết thúc huấn luyện, mẹ cô và ba đã ly hôn thì sao?

Hơn nữa còn có…

Tô Vãn sắp xếp lại lời nói một chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Cố Tước, “Vậy lúc tôi đi huấn luyện quân sự, nếu anh đến kỳ rối loạn cảm xúc thì phải làm sao?”

Cố Tước: “...”

Kỳ rối loạn cảm xúc dường như là một chủ đề cấm kỵ giữa hai người, vừa nhắc tới thì giống như có tác dụng tiêu âm vậy.

Thực ra lúc Tô Vãn nói ra, cô cũng không nghĩ nhiều như vậy.

Nhưng khi bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Cố Tước đang nhìn mình, cô theo bản năng cầm lấy ly bên cạnh, uống một ngụm sữa rồi nói: “Nhưng mà chắc không sao, đến lúc đó anh muốn tìm tôi cũng không khó mà. À, tôi no rồi, về phòng trước đây. Ngủ ngon nhé.”

Nói xong, Tô Vãn lập tức xoay người rời đi.

Dù đang đi dép lê, nhưng cô bước đi rất nhanh.

Như thể có con thú nào đó đang đuổi theo sau lưng cô vậy.

Mãi đến khi về phòng, Tô Vãn mới thở phào nhẹ nhõm. Cô vào phòng tắm chuẩn bị đánh răng rửa mặt, nhưng khi nhìn vào gương, phát hiện đôi tai mình hơi ửng đỏ.

Cô dùng nước lạnh vỗ vỗ lên mặt: “Mày bị làm sao thế? Xấu hổ cái gì chứ, cũng không phải lần đầu.”

Lần nữa, đã là lần thứ ba rồi…

Mỗi tháng một lần, một năm mười hai lần, kỳ rối loạn cảm xúc của đại chỉ huy Cố sao lại giống hệt chu kỳ sinh lý của cô thế này?

Đúng rồi, chu kỳ sinh lý?

Tô Vãn sững người. Cô nhìn vào gương, mặt hơi ửng hồng, môi đỏ răng trắng, mái tóc dài buông xõa tự nhiên.

Tính ra, chu kỳ sinh lý của cô chắc cũng sắp đến rồi.

Nhưng sao vẫn chưa có dấu hiệu gì, chẳng lẽ vì dạo này cô mệt quá?

“Thôi kệ, ngày mai xong việc thì qua phòng y tế kiểm tra vậy.” Gần đây Tô Vãn không thấy có triệu chứng gì đặc biệt, chỉ hơi mệt, chắc do bận rộn quá.

Với cả, từ sau khi tỉnh lại, chu kỳ sinh lý của cô cũng không ổn định lắm.

Do hôm nay bận đến khuya, ngày mai lại phải về trường, nên Tô Vãn nhanh chóng rửa mặt rồi leo lên giường.

Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Đêm ấy, cô ngủ rất ngon, không mơ thấy gì. Đến khi mở mắt ra, trời đã sáng, đồng hồ chỉ sáu giờ rưỡi.

Trong lúc rửa mặt, Tô Vãn hỏi Tiểu Bạch: “Chỉ huy đã ra ngoài chưa?”

Tiểu Bạch trả lời: “Nam chủ nhân vẫn chưa ra ngoài, anh ấy đang chạy bộ trong vườn.”

Tô Vãn cau mày: “Sao lại gọi là nam chủ nhân nữa rồi?”

Tiểu Bạch giải thích: “Là Bạch Hổ bắt tôi gọi thế. Nó bảo nếu tôi không gọi, nó sẽ cài virus vào tôi.”

Tô Vãn: “…”

Công nhận trí não cao cấp thật đáng gờm, đến cả đe dọa trí não thường cũng biết!

Trí não Tiểu Bạch của Tô Vãn chỉ là trí não bình thường, hay đúng hơn, trí não của người bình thường như cô chỉ như một trợ lý thông minh.

Không giống như Cố Tước hay Cố Tử Lam, trí não của họ và hệ thống chủ của Đế quốc Liên Bang, Bạch Trạch, đều là những trí não siêu cao cấp, có tính cá nhân hóa.

Những trí não cao cấp như Bạch Hổ hay Bạch Trạch trong toàn Đế quốc Liên bang, số lượng không vượt quá mười.

Tô Vãn thầm nghĩ, thôi vậy, chỉ là cách xưng hô thôi mà, cô không cần phải so đo với một trí não như Bạch Hổ.

Thấy còn sớm, cô thay đồ thể thao định ra ngoài chạy bộ.

Cô cố tình tránh khu vực Cố Tước đang chạy, dù sao vườn dinh thự cũng rất lớn, tránh gặp mặt không khó.

Nhưng chạy được một lúc, cô lại chạm mặt Cố Tước.

Tô Vãn mặc bộ đồ thể thao trắng, tóc buộc đuôi ngựa, cười tươi chào: “Chào buổi sáng, A Tước.”

“Chào.” Chỉ huy Cố vẫn kiệm lời như mọi khi.

Nhưng khi chạy đến gần Tô Vãn, anh đột nhiên đổi hướng, chạy song song với cô.

Tô Vãn: “…” Cô nên tăng tốc hay giảm tốc đây?

Chạy cùng chỉ huy, áp lực dữ lắm!

Cố Tước mặc bộ đồ thể thao đen, chất liệu không rõ, nhưng màu đen ấy như ánh lên ánh sáng.

Hai bộ đồ trắng và đen của họ trông hơi giống đồ đôi.

Bạch Hổ thì không hài lòng, nó lẩm bẩm trong đầu Cố Tước: “Chủ nhân à, sáng nay tôi đã bảo ngài mặc bộ đồ trắng rồi mà ngài không nghe. Giờ thì nhìn xem, nếu ngài mặc bộ đó, thì bây giờ đã có thể mặc đồ đôi với phu nhân rồi! Nhưng bây giờ thì sao, biến thành Hắc Bạch Vô Thường luôn!”