Tô Vãn lo Cố Tước có việc khác cần giải quyết, nên sau khi uống vài ngụm trà, cô nói: “Ông nội, ông ngồi lại với các trưởng bối, cháu ra ngoài với chỉ huy Cố một lát, anh ấy còn có việc cần làm.”
“Được rồi, các cháu cứ đi trước.”
“Phải rồi, chỉ huy Cố rất bận, không thể làm lỡ việc của anh ấy.” Mấy người khác cũng đồng ý.
Dưới ánh mắt cung kính của mọi người, Tô Vãn cùng Cố Tước sóng vai rời đi.
Đi đến một góc khuất, khi Tô Vãn định nói cho Cố Tước biết việc hoàng hậu Romagna đến dự, thì nghe anh nói: “Mạng vệ tinh bị sập rồi, nhưng tôi đã cho người xử lý, sẽ không ảnh hưởng đến em đâu.”
Tô Vãn ngạc nhiên: “Là do chuyện chúng ta công khai à?”
Cố Tước gật đầu.
Sự kiện khai trương nhà hàng Tô vốn đã rất nóng nhờ buổi phát trực tiếp của Thần Bếp, nhưng chuyện chỉ huy Cố và vợ công khai mối quan hệ đã khiến sự kiện này trở thành tin tức chấn động.
Vậy là buổi khai trương này chắc chắn sẽ là sự kiện không thể quên được, đến cả người ở các tinh hệ xa xôi cũng sẽ biết đến nhà hàng Tô!
Đây là một bất ngờ lớn, Tô Vãn biết sau hôm nay, quyền quản lý chi nhánh nhà hàng sẽ hoàn toàn thuộc về cô. Ông nội cũng sẽ bắt đầu đào tạo cô như một người thừa kế thực thụ.
Khi Tô Vãn còn đang suy nghĩ, Cố Tước cau mày: “Ở đây có phòng nghỉ không?”
“À, có, để tôi đưa anh đi.”
Tô Vãn nghĩ rằng có lẽ Cố Tước mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, nên cô kéo lại chiếc áo khoác đang trễ xuống và dẫn anh đi.
Nhưng giữa đường, họ lại gặp Tô Mạn.
Cô ta sững sờ há hốc miệng, trông như sắp nuốt chửng một quả trứng gà biến dị.
Tô Vãn và Cố Tước lờ đi, nhưng Tô Mạn lập tức đuổi theo, ánh mắt đầy đáng thương nhìn Cố Tước: “Chỉ huy Cố, ngài thật sự đã đến vì chị tôi sao? Nhưng chị ấy và Thần Bếp nổi tiếng kia, có quan hệ rất mờ ám! Ngài đối xử tốt với chị ấy như vậy, nhưng chị ấy lại... Tôi cảm thấy thật không đáng cho ngài.”
Tô Vãn ngay lập tức bùng cơn giận.
Cô đang bận, không muốn để ý đến Tô Mạn, nhưng cái đồ trà xanh này lại không chịu để yên?
Chuyện của Thần Bếp cô sẽ giải thích sau, còn giờ đây, cô chỉ muốn làm một việc.
Đập cô ta một trận!
Vừa di chuyển thì chiếc áo khoác trên vai Tô Vãn lập tức trượt xuống, cô tiến lên vài bước, đứng ngay trước mặt Tô Mạn.
Tô Mạn theo phản xạ lùi lại nửa bước.
Nhưng nghĩ đến việc có thể khiến Tô Vãn và Cố Tước mâu thuẫn, cô ta lại thấy tự tin hơn.
Trước đây cô ta thậm chí còn dám hy sinh cả một chân, giờ bị Tô Vãn đánh vài cái thì đã sao?
Nhưng Tô Mạn không ngờ, Tô Vãn không chỉ muốn tát cô ta vài cái, mà trực tiếp giơ tay bóp lấy cổ cô!
Tô Vãn cười tươi rói: “Tô Mạn, cô nghĩ tôi vẫn là cô bé nằm trong buồng dưỡng sinh ngày nào sao? Hết lần này đến lần khác kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi, cô nghĩ mình sống quá lâu rồi à?”
Tô Mạn kinh hoàng nhận ra, cô ta không thể đẩy Tô Vãn ra! Sao cô mạnh đến vậy?
Cảm giác nghẹt thở khiến Tô Mạn hoảng loạn.
Tô Vãn thật sự muốn gϊếŧ cô ta!
Tô Mạn bắt đầu vùng vẫy, giống như con cá đang nằm trên thớt nhìn thấy dao mổ.
Tô Vãn thì vẫn cười nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, tàn nhẫn.
“Tô Mạn, tôi đã cảnh cáo cô rồi, nhưng hình như cô không coi lời tôi ra gì nhỉ. Mẹ cô sắp ra tù rồi đúng không? Tốt nhất cô nên về mà bầu bạn với bà ta.”
“Nhà hàng Tô, từ nay cô đừng hòng bước chân vào thêm lần nào nữa!”
Tô Vãn buông tay, ném Tô Mạn xuống đất như thể vứt bỏ một thứ rác rưởi.
Tô Mạn lập tức hít thở mạnh, há miệng hớp từng ngụm không khí, kinh hoàng nhìn Tô Vãn rồi hét lên với Cố Tước: “Chỉ huy Cố, Tô Vãn đáng sợ như vậy, ngài còn muốn xem cô ấy là vợ mình sao?”
Chỉ cần khiến Cố Tước ghét bỏ Tô Vãn, cô ta sẽ không thua!
Cố Tước hờ hững liếc qua Tô Mạn: “Cô là ai?”
“Tôi...” Tô Mạn đờ người.
Cô ta định nói mình là em gái Tô Vãn, nhưng trước ánh mắt như thể nhìn người đã chết của Cố Tước, cô không dám nói thêm lời nào.
Tô Mạn không thể hiểu được.
Tô Vãn đã hành động như vậy rồi, sao chỉ huy Cố vẫn bảo vệ cô?
Tô Vãn ngạc nhiên nhìn Cố Tước.
Cô nhặt lại chiếc áo khoác rơi trên đất, cẩn thận phủi đi chút bụi trong tưởng tượng.
Tô Vãn khoác tay qua cánh tay Cố Tước: “Chúng ta đi thôi.”
Cố Tước khẽ gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng không thay đổi chút nào.
Hai người bước vào phòng nghỉ.
Vừa đóng cửa lại, Tô Vãn chưa kịp nói gì thì Cố Tước đã bế thốc cô lên!
Tô Vãn giật mình, cô vội ôm lấy cổ anh để giữ thăng bằng.
Giọng cô không còn giữ được vẻ bình tĩnh như trước: “Anh... lại đến kỳ rối loạn cảm xúc à?”
Cô nhớ chưa đến một tháng mà nhỉ?
Cố Tước không nói gì, anh bế cô đến ghế sofa rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Sau đó, anh cúi xuống, tháo giày cao gót của cô.
Tô Vãn có đôi tay đẹp, đôi chân cô cũng vậy. Những ngón chân trắng ngần vì gặp lạnh đột ngột nên hơi co lại.
Đôi tay của Cố Tước màu đồng cổ, vì từng sử dụng nhiều loại vũ khí nên có những vết chai.
Cảm giác thô ráp của đôi tay ấy chạm vào làn da mịn màng ở gót chân khiến Tô Vãn không thể không nghĩ đến những hình ảnh trấn an A Tước trong kỳ rối loạn cảm xúc.
Tai cô đỏ lên.
Cố Tước thì rất bình tĩnh, anh cau mày khi thấy chỗ da bị mài đỏ vì giày cao gót của cô đã bị trầy xước nhẹ.
“Có đau không?”
“À... không đau lắm.” Tô Vãn cảm thấy mặt mình đang nóng dần lên.
Câu hỏi này trong hoàn cảnh này, nghe có chút gì đó quá mập mờ và ngượng ngùng.
Nhưng Cố Tước không nói gì thêm, anh buông cô ra rồi ra lệnh cho Bạch Hổ.
Không lâu sau, có người gõ cửa, mang theo hộp cứu thương.
Khi đối phương rời đi, Tô Vãn vội vàng nói: “Không cần đâu, chỉ là xước nhẹ thôi vài hôm là khỏi rồi.”
Dù gì cô cũng là bác sĩ mà.
Với lại, phụ nữ đi giày cao gót, ai mà chưa từng bị phồng rộp hay xước da cơ chứ?
Cố Tước không nói gì, kiên quyết lấy thuốc mỡ ra, dùng đầu ngón tay bôi một chút rồi nhẹ nhàng thoa lên chỗ da bị tổn thương trên mắt cá của Tô Vãn.
Thuốc mỡ mát lạnh, xoa lên vết thương nóng rát tạo ra cảm giác vừa dễ chịu vừa lạ lẫm.
Thêm vào đó là sự thô ráp từ những vết chai trên tay Cố Tước...
Dù đã thân mật với nhau trước đó, nhưng bây giờ chỉ là việc bôi thuốc thôi mà cũng khiến không khí trở nên thật đặc biệt.
Tô Vãn lúng túng nhìn lên trần nhà, cố gắng không nghĩ lung tung.
Cô cần tìm đề tài để phá vỡ sự ngượng ngùng này.
“A Tước, về chuyện Thần Bếp, tôi có thể giải thích. Không phải như Tô Mạn nói đâu.”