Vợ Yêu Bỏ Trốn Của Sĩ Quan Đại Nhân

Chương 41: Tô Mạn nói xấu gì tôi vậy?

Ông nội Tô không hoàn toàn tin vào lời Tô Vãn nói.

Dù sao, việc nhờ đến sức ảnh hưởng của Tô Doãn và Tô Nghịch là cách tốt nhất và chắc chắn sẽ mang lại hiệu quả. Nhưng vì ông đã quyết định rèn luyện Tô Vãn, nên giờ chỉ có thể đặt niềm tin vào cô.

Cuối cùng, ông gật đầu: “Được rồi, ông sẽ chờ xem.”

“Ông ơi, cháu sẽ không làm ông thất vọng đâu.”

Tô Vãn còn phải xem lại danh sách khách mời cho lễ khai trương, thì đúng lúc Rogina gọi tới.

“Tô Vãn, chị mình sẽ đến vào ngày mai, nhưng chị không muốn quá phô trương, bạn nhớ sắp xếp cho tụi mình một phòng riêng kín đáo chút nhé. Nhưng mình thích chỗ nào đông vui, đừng cho vào nơi hẻo lánh quá.”

“Không thành vấn đề.” Tô Vãn đồng ý ngay, nghĩ một chút rồi nói thêm: “À, nếu bạn không phiền thì Thịnh An đi một mình, mình cho cô ấy ngồi chung với các bạn được không?”

“Mình không có ý kiến, nhưng bạn có chắc là cô ấy không sợ chứ?”

Rogina không có ý gì xấu, nhưng chị cô ấy dù sao cũng là hoàng hậu của Liên bang, cô ấy hơi lo Thịnh An đến từ tinh khu 10 có thể sẽ căng thẳng đến nỗi không cầm nổi cốc nước.

Tô Vãn cười: “Các bạn không phản đối là được, để mình hỏi ý cô ấy xem sao.”

“Ừ, vậy mai gặp nhé.”

Sau khi cắt liên lạc, Tô Vãn vừa định gọi cho Thịnh An thì Tô Nghịch lại gửi một cuộc gọi video.

Khi cuộc gọi kết nối, giữa không trung hiện lên hình ảnh Tô Nghịch đang làm tóc.

Khác với anh cả Tô Doãn trầm tính và lịch lãm, Tô Nghịch có mái tóc vàng, đôi mắt xanh, nét mặt có phần sắc sảo. Nếu anh mặc đồ nữ thì chắc chắn sẽ bị nhầm với Tô Vãn là hai chị em.

Nói sao nhỉ, Tô Vãn biết anh hai này không có ý xấu, nhưng lại ngốc nghếch và dễ tin người, bất cứ điều gì Tô Mạn nói, anh ta sẽ tin ngay.

Một idol ngốc nghếch như vậy mà sao vẫn có fan yêu thích được nhỉ?

“Tô Vãn, anh cả không đến buổi khai trương vào ngày mai phải không? Em lo lắm đúng không? Anh nói thật nhé, đừng giành với Tô Mạn nữa, con bé hợp với việc quản lý chi nhánh này hơn em.”

Tô Vãn nhìn lên, cười nhẹ nhàng: “Cô ấy còn nói xấu gì về em nữa?”

“Tô Mạn không hề nói xấu em... Ấy, sao em biết em ấy đã đến tìm anh?”

Tô Vãn mỉm cười.

Còn cần đoán sao? Tô Mạn không muốn buổi khai trương do Tô Vãn tổ chức thành công, nhưng cô ta không dám động đến chuyện thức ăn vì sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà hàng. Thế nên, cô ta chắc chắn sẽ đến khóc lóc trước mặt Tô Doãn và Tô Nghịch để khiến họ không đến ủng hộ Tô Vãn.

Hơn nữa, chỉ huy Cố hiện đang bận công vụ ở hành tinh khác và không thể về kịp, nên buổi khai trương này sẽ không có nhiều nhân vật quan trọng.

Tô Mạn chỉ muốn Tô Vãn thất bại.

Tô Nghị cau có: “Tô Vãn, tại sao em phải tranh giành với Tô Mạn chứ? Em có mọi thứ, còn con bé chẳng có gì.”

“Không, anh sai rồi. Em chỉ có một người mẹ, còn Tô Mạn thì có cả bố và hai người anh trai.” Nói xong, Tô Vãn cắt ngang cuộc gọi mà không hề do dự.

Cô bực bội xoa trán: “Không biết Tô Mạn đã bỏ bùa gì cho họ nữa.”

Tiểu Bạch hỏi: “Chủ nhân, cô đang hỏi tôi sao?”

“Thôi, hỏi cậu cũng chẳng có ích gì. Gửi tin nhắn cho Thịnh An, hỏi cô ấy có muốn ở chung phòng với hai chị em hoàng hậu không.”

“Vâng, thưa chủ nhân.”

Tin nhắn đã gửi đi, nhưng như dự đoán, không có phản hồi nào.

Thịnh An đến từ tinh khu 10, vì định kiến xã hội khiến cô luôn nhạy cảm và có chút tự ti. Nhưng cô ấy lại là một người thông minh, siêng năng và rất cầu tiến. Tô Vãn rất quý người bạn cùng phòng này, cô quyết định gọi thẳng cho Thịnh An.

Thịnh An bắt máy ngay lập tức, giọng nói có chút gượng gạo: “Tô Vãn, có chuyện gì không?”

“Mình vừa nhắn cho bạn, chắc bạn chưa xem. Ngày mai Rogina và chị cô ấy sẽ ở chung phòng, nếu bạn không có ai đi cùng, bạn có thể ngồi cùng với họ. Hoặc mình sẽ sắp xếp chỗ khác cho bạn.”

“... Xin lỗi, Tô Vãn, mình có khiến bạn thấy phiền không? Chắc bạn bận lắm nhỉ. Hay là… mình không đi nữa?”

Thịnh An luôn cảm thấy, ngay cả thế giới của Tô Vãn, cô ấy cũng không thể hòa nhập nổi, huống chi là thế giới của Rogina và hoàng hậu.

Tô Vãn nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những con đường bay tầng tầng lớp lớp, mỉm cười: “Không sao đâu, bạn là bạn mình mà.”

“Bạn…” Thịnh An thì thầm lặp lại hai chữ đó.

Hai chữ đơn giản nhưng lại nặng nề như ngàn cân.

Tô Vãn nói: “Hoàng hậu rất hiền, rất dễ gần. Bạn là một người tốt, mình luôn đặt niềm tin vào bạn.”

Những lời nói nhẹ nhàng khéo léo, không làm tổn thương lòng tự trọng của Thịnh An, đồng thời muốn giúp cô ấy thoát khỏi những rào cản tự tạo, đưa cô ấy đến gần ánh sáng hơn.

Một người bạn như vậy, ai mà không cảm thấy ấm lòng.

Thịnh An không biết nên nói gì.

Tô Vãn không vội, cô vẫn nhìn ngắm bầu trời sao ngoài kia.

Sau một lúc lâu, Thịnh An khẽ đáp: “Được rồi, mai mình sẽ ở cùng Rogina.”

“Vậy là quyết định rồi nhé. Mình còn vài việc phải làm, hẹn mai gặp.”

“Ừ, mai gặp.”

Cắt cuộc gọi, Tô Vãn quay lại và thấy mẹ cô, Lâm Nhiễm Nguyệt, bước vào phòng với một ly sữa nóng.

Lâm Nhiễm Nguyệt mấy ngày nay đi thăm bạn nên hai mẹ con chưa gặp nhau. Bà đưa cốc sữa cho con gái, giọng đầy bực bội: “Mẹ vừa nghe nói Tô Doãn và Tô Nghịch đều không đến dự lễ khai trương vào ngày mai?”

“Không sao đâu mẹ, họ không quan trọng.”

“Mẹ bắt đầu nghi ngờ, không biết hai đứa đó có phải con ruột của mẹ không nữa!”

Nghe mẹ nói vậy, Tô Vãn bật cười.

Cô nói: “Mẹ à, thật ra rất dễ hiểu. Anh cả trước giờ không quan tâm đến chuyện nhà hàng. Còn anh hai thì... chỉ là tên ngốc bị Tô Mạn lợi dụng thôi.”

“Sao đi đâu cũng thấy con yêu tinh đó vậy! Sao dạo này nó càng ngày càng nhảy nhót thế?”

Lâm Nhiễm Nguyệt không hiểu nổi, lúc mới nhận nuôi về, Tô Mạn vốn là một cô bé ngoan ngoãn mà.

Tô Vãn uống cạn ly sữa, đặt chiếc cốc lên bàn trà.

“Chắc là vì Đỗ Vi Vi sắp ra tù, còn Tô Mạn thấy ông nội muốn giao quyền quản lý chi nhánh cho con nên cô ta đang hoảng.”

Quyền quản lý chi nhánh ở tinh khu 1 thực chất là biểu tượng của quyền lực trong toàn bộ hệ thống nhà hàng của nhà họ Tô.

Tô Mạn thèm khát điều đó, không lo lắng mới lạ.

Mẹ Tô đột ngột ngẩng đầu lên: “Đỗ Vi Vi sắp ra tù à? Chẳng phải cô ta bị kết án 30 năm sao?”