Trong đầu Tô Vãn thoáng hiện hình ảnh A Tước vừa khóc vừa hôn mình, khiến tai cô nóng bừng.
Cô nhỏ giọng nói: “Dạ, thích ạ.”
Chỉ có điều... thích mà không dám yêu.
Ông nội nhìn nét mặt của Tô Vãn, nhận ra cô cháu gái thật sự thích người đó, nhưng cô không chịu nói rõ danh tính của đối phương. Ông thử dò hỏi: “Có phải điều kiện của cậu ta không được tốt, nên sau này con sẽ phải nuôi cậu ấy?”
Tô Vãn: “...”
Ông ơi, thân phận của người ta không phải là không được tốt đâu.
Mà là tốt đến mức chỉ cần anh ấy hắt xì thôi cũng có thể làm sập cả chuỗi nhà hàng của gia đình mình mất!
Với tâm trạng phức tạp, Tô Vãn đành gật đầu chịu trận.
Ông nội Tô chỉ cười nhẹ, đầy tự tin: “Chuyện đó không thành vấn đề, nhà họ Tô chúng ta nuôi nổi cậu ta.”
Tô Vãn: “...”
Ông ơi, ông tự tin quá rồi!
Nhà họ Tô có giàu thế nào cũng không nuôi nổi sĩ quan chỉ huy tối cao của Liên bang đâu!
Ông nội không nhắc thêm về chuyện này nữa, ông nhấp một ngụm trà rồi tiếp tục nói: “Nhà họ Tô ta sắp mở chi nhánh tại tinh khu một. Nếu không có gì thay đổi, chi nhánh ở đó sẽ là lớn nhất trong toàn hệ thống. Thời gian tới, con và Tô Mạn đều sẽ vào Đại học Đế quốc, bố con có ý để Tô Mạn tiếp quản và học tập thêm.”
Ông nội nói vậy, mắt vẫn dõi theo phản ứng của Tô Vãn.
Cô không tỏ ra bất ngờ, chỉ hỏi nhẹ nhàng: “Lý do của ông ấy là gì?”
“Con sức khỏe không tốt, còn Tô Mạn thì cẩn thận, làm việc chu đáo.”
Tô Vãn mỉm cười: “Đúng là lời của bố con rồi. Ông nội, vậy ý ông thì sao?”
Thái độ bình tĩnh của Tô Vãn khiến ông nội rất hài lòng.
Ông đã quan sát cô từ lâu, trước đây sức khỏe cô yếu, ngủ mê man suốt năm năm. Sau đó, Tô Vãn gần như chỉ ở nhà, không quan tâm đến thế sự.
Tô Doãn sau này sẽ vào quân đội, Tô Nghịch thì đam mê ca hát, suốt ngày hoạt động trong giới giải trí, còn Tô Mạn...
Ông nội đặt tách trà đã cạn trước mặt Tô Vãn rồi nói: “Con bé Tô Mạn cũng không tệ, nhưng nhà hàng là của họ Tô.”
Ý nghĩa rõ ràng: có thể cưng chiều, có thể nuôi nấng, nhưng gia sản nhà hàng họ Tô thì con nuôi không động vào được.
Tô Vãn hơi bất ngờ, nhưng cũng nằm trong dự tính.
Ông nội nhìn nhận vấn đề rõ ràng hơn bố cô, nếu không, ông đã không thể mở rộng chuỗi nhà hàng ra nhiều tinh khu đến thế.
Tô Vãn mỉm cười: “Ông nội, nếu chi nhánh tinh khu một giao cho con, con sẽ không làm ông thất vọng.”
“Được, ông đợi màn thể hiện của con, Vãn Vãn.”
Sau khi rời khỏi thư phòng ông nội, Tô Vãn cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Cô biết bố mình thiên vị, nhưng may mắn là ông nội lại đứng về phía cô.
Tuy nhiên, nghĩ đến chuyện với Cố Tước, cô lại đau đầu.
Nhìn vào Quang Não, thấy tên của Cố Tước vẫn ở mục “người phối ngẫu” bên cạnh thông tin cá nhân của mình, lòng Tô Vãn lại trĩu nặng.
Thật khổ sở!
Đối phương không hề gửi tin nhắn nào, làm cô cảm giác như có thanh gươm của Damocles lơ lửng trên đầu, khiến cô bất an.
Đúng lúc này, thiết bị phát ra tiếng “ting”, làm Tô Vãn giật mình.
Cô tưởng Cố Tước gọi tới!
Vội vàng chạy vào phòng riêng, khóa cửa lại, Tô Vãn mới dám mở thiết bị ra xem.
Nhưng khi nhìn thấy tên trên màn hình, sắc mặt cô lập tức lạnh tanh.
Không nói một lời, cô nhấn nút từ chối.
Bởi vì đó là cuộc gọi từ Hoắc Dịch Thường.
Tô Vãn đang đau đầu về chuyện Cố Tước, về việc sắp nhập học, và cả việc mở chi nhánh ở tinh khu một.
Làm gì có thời gian mà quan tâm đến cái tên cặn bã này nữa!
Nhưng Hoắc Dịch Thường lại rất kiên trì, liên tục gọi đến.
Khi thấy Tô Vãn không bắt máy, hắn bắt đầu gửi tin nhắn.
Hoắc Dịch Thường: “Vãn Vãn, nghe máy đi, chuyện này liên quan đến nhà hàng của gia đình em.”