Sau khi bị mẹ con nhà họ Hoắc dây dưa gần cả nửa tiếng, thời gian còn lại của Tô Vãn chẳng còn nhiều.
Dù sao hệ thống trung tâm cũng cần thời gian để xét duyệt đơn xin kết hôn.
Tô Vãn nhìn vào đôi mắt to tròn, lấp lánh của A Tước hỏi: “Nếu cậu kết hôn với chị, gia đình cậu có phản đối không?”
“Họ không dám.”
Tô Vãn mỉm cười. Giống hệt như câu “Em đã bốn mươi tuổi rồi” lúc nãy, câu “Họ không dám” này nghe thật dễ thương, khiến tim cô mềm nhũn.
Nhìn A Tước trước mặt, cô chợt nhớ đến chú chó Alaska mà cô từng nuôi khi ở Trái Đất cổ đại. Cậu vừa mạnh mẽ vừa đáng yêu, khiến người ta muốn cưng nựng không ngừng.
Tô Vãn chợt nghĩ đến những người đang chờ xem trò cười của cô trong sảnh tiệc, miệng nở một nụ cười.
Cô nhẹ nhàng chìa tay ra, cười dịu dàng: “Vậy A Tước, kết hôn với chị nhé.”
Bộ váy cưới trắng muốt, cùng nụ cười ngọt ngào của cô gái trước mặt khiến A Tước không thể từ chối.
Cậu vốn đã cảm thấy cô rất quen thuộc, lại còn có cảm giác muốn gần gũi không hiểu vì sao. Cậu lập tức gật đầu mà không hề do dự, đưa tay bật mã thông tin cá nhân của mình.
Ting!
Không ngờ thực sự quét mã thành công.
A Tước đã đủ tuổi trưởng thành, điều này khiến Tô Vãn thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nhìn vào đôi mắt ngây thơ của cậu, cô cũng thấy hơi lo lắng.
Mình có đang lừa cậu ấy không nhỉ?
Đơn xin kết hôn đã được gửi đến hệ thống trung tâm và đang chờ xét duyệt. Trong vòng một giờ, kết quả sẽ có.
Thôi kệ.
Nếu sau này A Tước hối hận, cô sẽ tìm cách ly hôn. Còn nếu cậu không hối hận... cô sẽ nuôi cậu cả đời!
Một chàng trai dễ thương như thế này, cô nào có thiệt thòi gì.
Nhìn A Tước trong bộ quần áo rách nát, Tô Vãn nói: “Đi nào, chị sẽ tìm cho cậu một bộ lễ phục mới.”
A Tước đứng dậy, nắm lấy tay Tô Vãn, ngoan ngoãn đi theo cô như một chú cún nhỏ.
Chỉ khi cậu đứng thẳng dậy, Tô Vãn mới nhận ra A Tước cao quá.
Phòng nghỉ dành cho cô dâu có sẵn những bộ lễ phục cho chú rể, tất cả đều may đo theo kích thước của Hoắc Dịch Thường.
Khi A Tước thay đồ, Tô Vãn mới thấy trên cánh tay cậu có một vết thương.
May mắn là nó không sâu và đã được băng bó.
Cô nhíu mày: “Làm sao mà bị thương vậy? Để chị gọi bác sĩ kiểm tra cho cậu nhé?”
A Tước lắc đầu: “Không cần đâu, không đau.”
Tô Vãn xác nhận vết thương đã ngừng chảy máu và đang lành, cô mới yên tâm.
Cô thầm nghĩ, sau khi hôn lễ kết thúc, cô sẽ phải tìm hiểu A Tước là ai, tại sao cậu lại không nhớ gì về mình.
Tô Vãn chọn cho A Tước một bộ lễ phục màu đen, cổ tay áo được đính kim cương trắng, vừa vặn ăn khớp với những viên kim cương trên chiếc váy cưới của cô.
Tuy nhiên, cô phát hiện rằng, mặc dù A Tước trông trẻ trung nhưng lại cao hơn người cao 1m8 như Hoắc Dịch Thường. Chiếc áo sơ mi khi mặc lên người cậu căng chặt, làm lộ rõ đường nét cơ bắp rắn chắc.
Khuôn mặt thì đẹp như tranh, mà cơ thể lại... quá đỗi hoàn hảo!
Khi ngước lên, Tô Vãn thấy A Tước đang nhìn mình, cổ cậu trắng mịn, thoáng hồng lên.
Tô Vãn ngạc nhiên: “A Tước, cậu sao vậy?”
A Tước đáp: “Chị ơi, hình như em đã gặp chị ở đâu rồi.”
Nghe câu nói này, Tô Vãn bật cười. Đây là câu tán tỉnh mà hồi ở Trái Đất cổ đại, ai cũng cho là cũ rích.
“Ừ, có thể chúng ta đã gặp nhau từ kiếp trước.”
A Tước nhíu mày, trông có vẻ bối rối, vì cậu nghĩ rằng đó có lẽ không phải là từ kiếp trước.
Nhưng đầu óc mơ hồ của cậu lại khiến cậu không thể nhớ ra điều gì. Mỗi khi cố nghĩ, đầu cậu lại đau nhức.
Mặc dù bộ lễ phục hơi chật, nhưng vẫn tạm chấp nhận được. Hai người đứng trước gương, trông vô cùng xứng đôi, một đôi trai tài gái sắc.
Tô Vãn đột nhiên nhớ ra, trên các màn hình lớn ngoài phố vẫn đang chiếu video cưới của cô và Hoắc Dịch Thường. Dù sắp đến giờ gỡ xuống, nhưng nghĩ lại vẫn thấy thật mỉa mai.
Đột nhiên, tay cô bị một bàn tay ấm áp nắm lấy. Tô Vãn quay đầu lại, thấy đôi mắt long lanh như mắt nai của A Tước.
“Chị đang nghĩ gì vậy?”
“Chị đang nghĩ... sao hệ thống trung tâm vẫn chưa duyệt đơn kết hôn của chúng ta nhỉ.”