Như Ý Thu Phục Yêu Quái: Ác Đồng

Chương 9

Thi ngô thường không tồn tại được lâu, tối đa là một năm rồi sẽ tan biến vào trời đất.

Nó cũng không có sức mạnh lớn, cùng lắm là khiến người ta trượt ngã đã là ghê gớm rồi.

Trừ khi, có người đang cúng tế nó.

Rốt cuộc, ý niệm của con người là thứ mạnh nhất trên đời này…

Tôi nhìn Hứa Thúy: "Chỉ một mình cô sao?"

Hứa Thúy lắc đầu: "Không chỉ một mình tôi."

Cô vừa nói vừa vén tay áo lên.

Trên cánh tay gầy gò là những vết bầm tím.

Có vô số vết sẹo chi chít trên đó.

Giang Thiếu Thiên hít một hơi lạnh: "Đây là..."

"Chồng tôi đánh đấy." Hứa Thúy nói: "Đàn ông ở thôn Thượng Liên không ai là không đánh vợ cả."

"Chúng tôi sống ở đây có khác gì sống trong địa ngục đâu?"

"Bây giờ bọn trẻ càng ngày càng lớn, tính tình cũng ngày càng bạo lực, chúng cũng dần dần học được cách đánh người..."

"Cô giáo Tống từng hứa với chúng tôi rằng sẽ giúp chúng tôi thoát khỏi cảnh đau khổ này."

Hứa Thúy nói, cô ấy đã đặt một đoạn xương ngón tay của Tống Lan Chi trong miếu Sơn thần.

Mỗi đêm rằm, phụ nữ trong làng sẽ ra ngoài cúng tế thi ngô.

Thi ngô được cung cấp đủ ý niệm sẽ ở trong miếu Sơn Thần, còn thấm được một chút thần lực còn sót lại.

Lâu dần, thi ngô đã trở thành con quái vật mà chúng tôi nhìn thấy hôm nay.

"Cô giáo Tống là người tốt, cô ấy chưa bao giờ hại chúng tôi."

Đến hôm nay, Hứa Thúy vẫn sẵn lòng gọi cô ấy là "cô giáo Tống".



Hứa Thúy trở về nhà trong đêm tối.

Trên đường về, tôi và Giang Thiếu Thiên đều im lặng một lúc.

Giang Thiếu Thiên lén nhìn tôi, muốn nói lại thôi.

"Có gì muốn nói thì nói đi, đừng rề rà."

Giang Thiếu Thiên thở dài, hỏi: "Chị Như Ý, chị có nghĩ khả năng thi ngô xuất hiện hôm nay thực ra là để cứu chị?"

Tôi dừng lại một chút rồi gật đầu: "Quả thật tôi không cảm nhận được ác ý từ nó."

Giang Thiếu Thiên có chút do dự: "Vậy chúng ta... còn cần phải bắt nó không?"

Tôi im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn nói: "Phải bắt."

"Thi ngô không diệt, lời nguyền không tan."

"Những đứa trẻ trong thôn Thượng Liên rốt cuộc vẫn là vô tội."

Giang Thiếu Thiên: "Nhưng tôi thấy Tống Lan Chi cũng rất đáng thương."

Đúng là đáng thương.

Một cô tiểu thư có học thức như thế, đáng lẽ phải có một cuộc đời sáng lạn, nhưng vì lòng tham hèn mọn của những con người này mà phải chịu kiếp nạn đời đời kiếp kiếp, bị giam cầm trong cái nơi khốn khổ này.

Tôi nghĩ tôi có thể giúp cô ấy một việc cuối cùng.



Đứng trước miếu Sơn thần, tôi giơ tay thi triển một thuật tìm linh hồn.

Một pháp trận màu vàng quét qua miếu Sơn thần cũ nát.

"Hả? Biến mất rồi?"

Giang Thiếu Thiên xông vào miếu Sơn thần, nhìn quanh: "Thi ngô đi đâu rồi?"

Tôi đứng bên ngoài không nói gì, Giang Thiếu Thiên không nhận được câu trả lời liền quay lại chạy ra ngoài.

Cậu ta đứng bên cạnh tôi, nhìn xuống theo ánh mắt của tôi.

Chỉ thấy trong khu rừng đen kịt, con quái vật nửa người nửa nhện đang lao nhanh xuống núi.

Giang Thiếu Thiên tròn mắt: "Xuống... xuống núi rồi!"

"Thi ngô không phải không thể rời khỏi nơi nó chết sao?"

"Nó lấy đâu ra sức mạnh lớn như vậy..."

Cậu ta nói được nửa chừng, đột nhiên dừng lại rồi không thể tin nổi, quay sang nhìn tôi: "Chị Như Ý, vừa nãy chị làm phép gì trong miếu Sơn thần vậy?"

"Thuật tìm linh hồn, còn có thể là gì nữa?" Tôi ngáp một cái: "Đi thôi, xuống núi bắt yêu."



"Gϊếŧ người rồi! Yêu quái gϊếŧ người rồi!"

Khi chúng tôi xuống núi, thôn Thượng Liên đã náo loạn cả lên.

Nhà trưởng thôn đèn đuốc sáng trưng, còn có một đám người đang vây quanh.

Trưởng thôn nằm trong sân, đã chết cứng từ bao giờ.

"Chính là nó! Chính là con quái vậy đó!"

Nghe tiếng nói vọng đến.

Chỉ thấy mấy người đàn ông đang cầm một tấm lưới lớn, thi ngô bị mắc kẹt trong lưới.

Giang Thiếu Thiên khẽ nói: "Không đúng, sao nó đột nhiên yếu thế?"

"Không phải yếu." tôi lặng lẽ nhìn thi ngô, giải thích: "Là oán khí đã tan."