"Nhưng tên cháu hỗn xược đó vẫn chưa thấy đủ, được voi đòi tiên. Sau khi uống rượu say, hắn lại khoe khoang với đám bạn bè côn đồ của mình..."
Mắt Hứa Thúy hơi đỏ, cô lại nhớ về những ký ức mà cô đã cố gắng quên đi…
Tên hỗn xược say rượu đó nói rằng cô tiểu thư từ thành phố đến có eo thon, chân dài, sờ vào rất đã.
Đám bạn côn đồ của hắn bán tín bán nghi, bắt đầu dò hỏi thêm.
Tên đó không thể chống lại cơn say rượu, nói hết mọi chuyện trong cơn mê sảng.
"Cô gái từ thành phố đến thì sao? Đến lúc đó, tao còn muốn cô ấy sinh cho tao một đứa con mập mạp nữa!"
"Đứa con mà cô ấy sinh ra chắc chắn sẽ thông minh và đẹp lắm!"
Hắn coi chuyện đêm đó là một thành tích, hy vọng làm thỏa mãn sự phù phiếm điên rồ của mình.
Đám bạn côn đồ vừa kinh ngạc, vừa ghen tỵ.
Tại sao hắn có thể? Tại sao tôi lại không?
Một tên say rượu vô công rồi nghề như hắn còn có thể thì đương nhiên tôi cũng có thể!
Càng uống rượu, họ càng táo bạo.
Sau khi biết được nơi Tống Lan Chi bị giam, họ đã lén mò đến đó dưới ánh trăng.
Khi cửa gỗ bị cạy ra, Tống Lan Chi còn tưởng có người đến cứu mình.
Nụ cười trên môi cô ấy chưa kịp nở trọn thì cả người đã bị nhiều bàn tay kéo vào chuồng bò.
Đêm đó, Tống Lan Chi lại khóc suốt đêm.
…
Giang Thiếu Thiên tức giận đến mức giẫm gãy một cây ngô bên cạnh.
Tôi nghe xong cũng nhíu chặt mày, hỏi Hứa Thúy: "Sao cô biết chuyện này?"
Hứa Thúy cười, nụ cười đó có chút quái dị: "Mẹ tôi bảo tôi đi gọi cha tôi về nhà."
"Tôi đã đi theo họ đến đó..."
Cha của cô ấy cũng là một trong những người đó.
Nói đến đây, Hứa Thúy cười: "Ông ấy cũng không có số may mắn, ba năm trước, khi lên núi săn lợn rừng đã rơi vào hố lợn rừng. Khi người ta phát hiện ra thì ông ấy đã lạnh ngắt rồi."
"Quả báo, tất cả đều là quả báo."
Cứ như thế, chuyện mà gia đình ông hiệu trưởng muốn giấu giếm đã trở thành chuyện mà cả làng phải che giấu.
Bởi vì có quá nhiều người liên quan...
Họ không thể để Tống Lan Chi trở về thành phố.
Vì cô ấy thông minh, có học thức, cô ấy sẽ báo cảnh sát, sẽ khiến họ phải nhận quả bảo.
Họ chỉ có thể giam giữ cô ấy.
Nhưng Tống Lan Chi luôn tìm mọi cách để trốn thoát.
Cô ấy không chịu cam chịu số phận, chỉ cần có cơ hội, cô ấy sẽ chạy trốn.
Có lần, cô ấy suýt nữa đã chạy thoát.
Người dân trong làng nghĩ đến chuyện đó đều không khỏi sợ hãi.
"Giữ cô ấy lại mãi cũng không phải cách!"
Có người đề nghị: "Hay là chúng ta..."
Hắn đưa tay lên cổ, nhẹ nhàng lướt qua.
Mọi người đều im lặng.
Họ đang suy nghĩ.
Cách giải quyết dứt điểm này khiến họ động lòng.
Cuối cùng, Tống Lan Chi không thể chạy thoát khỏi địa ngục trần gian này.
…
Hứa Thúy nói: "Họ đã siết cổ cô ấy đến chết rồi vứt xác ở bên cạnh miếu Sơn thần."
"Họ đêm đêm an giấc, còn tôi thì bị ác mộng đeo bám."
"Tôi luôn cảm thấy cô Tống đang trách tôi, trách tôi đã không cứu được cô ấy, trách tôi đã cùng họ giấu kín chuyện này."
Vì lương tâm cắn rứt, Hứa Thúy cuối cùng đã chọn lên núi một mình vào năm 18 tuổi.
Cô ấy đã lén lập một ngôi mộ cho Tống Lan Chi ở nơi cô ấy bị chôn.
Thi thoảng cô ấy lại lên núi để cúng viếng và sám hối.
"Năm tôi 20 tuổi là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó."
Hứa Thúy hồi tưởng: "Nó trông rất đáng sợ, nhưng ngay lần đầu tiên nhìn thấy nó, tôi đã biết rằng đây chính là cô Tống trở về để báo thù."
"Kể từ năm đó, những đứa trẻ sinh ra trong làng đều bắt đầu trở nên bất thường."
"Chúng rất hư, hư đến mức không thể quản được..."
"Đó là lời nguyền của Tống Lan Chi, cũng là quả báo của chúng ta!"
Yêu vật được hình thành từ oán khí mạnh mẽ của người chết, trong giới trừ yêu của chúng tôi, được gọi là thi ngô.
Thứ mà Hứa Thúy nhìn thấy năm đó chính là thi ngô.