Nhưng khi Trương Quân đẩy Hứa Thúy ra để chắn đòn, con quái vật dường như trở nên khác thường.
Nó dường như cố ý tránh Hứa Thúy.
Ngay cả khi tôi không kéo Hứa Thúy ra, có lẽ con quái vật cũng sẽ không làm hại cô ấy.
Điều này thật thú vị.
Cho đến khi tôi nhân cơ hội nhìn Hứa Thúy một cái, ánh mắt cô ấy nhìn con quái vật lại ẩn chứa sự lo lắng…
Vì vậy, tôi gần như có thể khẳng định, Hứa Thúy và con quái vật đó có liên quan với nhau.
Giang Thiếu Thiên đứng bên cạnh phụ họa: "Chị Hứa, chị cứ kể lại toàn bộ sự việc cho bọn em nghe đi!"
"Bọn em không phải người xấu, đến lúc đó ai đúng ai sai bọn em sẽ tự phán xét."
Hứa Thúy im lặng một lúc rồi nhìn chúng tôi thật sâu, sau đó ngồi phịch xuống bờ ruộng, ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng vừa ló dạng.
"Tống Lan Chi đến làng Thượng Liên vào 37 năm trước, cô ấy là giáo viên đầu tiên đến đây dạy học..."
Hứa Thúy vẫn còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Tống Lan Chi.
Cô ấy mặc váy hoa trắng, mang đôi giày da nhỏ, đứng ở đầu làng với khuôn mặt đầy sự tò mò nhìn xung quanh.
Như một đóa hoa bách hợp không vướng bụi trần.
Lúc đó, nghe người lớn nói rằng cô là tiểu thư thành phố lớn, là một người có học thức.
Làng này đã lâu lắm rồi không có giáo viên, từ khi cô giáo Tống đến, bọn trẻ trong làng mới đeo cặp sách đến trường trở lại.
Hứa Thúy cũng là một trong số đó.
Bọn trẻ rất thích cô giáo Tống, cô đẹp, dịu dàng và thông thái.
Cô có thể lấy ra từ túi áo những viên kẹo màu mà bọn trẻ chưa từng thấy.
Nụ cười của cô giáo Tống là đẹp nhất, bọn trẻ đều thích nhìn cô cười.
Nhưng Hứa Thúy lại từng thấy cô giáo Tống khóc.
Đó là một buổi tối, Hứa Thúy quên lấy vở, vội vã trở lại trường khi trời đã tối.
Ký túc xá của cô giáo Tống nằm ngay sau lớp học, khi Hứa Thúy đi ngang qua, cô nghe thấy tiếng khóc của cô giáo…
"Người đâu! Cứu tôi với!"
Tiếng kêu của người phụ nữ vang lên trong đêm tối nghe thật thê lương.
Hứa Thúy lập tức chạy tới, qua khe hở của cửa sổ, cô nhìn thấy một người đàn ông trong phòng của cô giáo Tống.
Người đàn ông đó cao lớn, lực lưỡng, đè chặt cô giáo Tống yếu ớt trên giường khiến cô ấy không thể cử động.
Hứa Thúy sợ hãi mở to mắt.
Cô giáo Tống khóc, nước mắt tràn ra từ khuôn mặt, thấm vào chăn.
Hứa Thúy nhận ra rằng, cô giáo Tống đang bị ức hϊếp!
Lúc đó cô mới 9 tuổi, nhưng rất thông minh.
Cô biết nhà ông hiệu trưởng già ở gần đó, liền lén chạy từ cửa đi thẳng đến nhà ông hiệu trưởng cầu cứu.
Ông hiệu trưởng nghe lời Hứa Thúy, mặc vội áo rồi hối hả theo cô trở lại trường.
Nhưng khi họ phá cửa phòng cô giáo Tống.
Hứa Thúy thấy người đàn ông đó đang mặc quần áo.
Cô còn nghe thấy người đàn ông đó gọi ông hiệu trưởng: "Chú."
…
Ông hiệu trưởng đưa Hứa Thúy về nhà, còn nói chuyện với bố mẹ cô rất lâu.
Từ đó, Hứa Thúy nhớ rằng gia đình mình đã có một khoảng thời gian sống rất sung túc.
Từ đó, bọn trẻ không bao giờ nhìn thấy cô giáo Tống nữa.
Ông hiệu trưởng nói rằng cô giáo Tống cảm thấy nơi này quá khắc nghiệt, không chịu nổi nên đã về thành phố.
Nhưng Hứa Thúy không tin.
Vì khi cô ấy không ngủ được và đi lang thang trong làng, cô đã nghe thấy tiếng khóc của một người phụ nữ.
Tiếng khóc đó phát ra từ hầm rượu của nhà ông hiệu trưởng.
Tiếng khóc đó, giống hệt với tiếng khóc của cô giáo Tống.
Cô giáo Tống đã bị họ giam giữ.
…
Giang Thiếu Thiên nghe mà nhíu mày, không thể kiềm chế được liền hỏi: "Sau đó thì sao? Họ gϊếŧ cô ấy để không cho cô ấy báo cảnh sát sao?"
Hứa Thúy quay đầu nhìn cậu một cái, trong ánh mắt có chút chế giễu: "Trẻ con thật là ngây thơ."
Giang Thiếu Thiên đỏ mặt, không nói gì nữa.
"Gã đàn ông say rượu xông vào phòng cô Tống là cháu ruột của ông hiệu trưởng. Sau khi tỉnh táo lại, cô Tống đòi đi báo cảnh sát. Để bảo vệ cháu mình, ông hiệu trưởng đã giam cô ấy lại."