Phó Tắc cười nhạt, giơ ba ngón tay lên.
“Tôi nhắc lại lần nữa, chỉ cho cô ba ngày.”
Tim Chu Hân lạnh toát.
Sau từng ấy thời gian làm việc bên cạnh Phó Tắc, cô hiểu rõ tính cách của anh. Lời anh đã nói là không thể thay đổi, những gì anh muốn, anh sẽ làm mọi cách để có được, bất kể đó là hợp đồng hay phụ nữ.
Nghĩ đến đây, cô biết mình không còn đường lui, đành cúi đầu bất lực: “Được, tôi sẽ suy nghĩ kỹ.”
“Tốt.” Giọng anh pha chút đắc thắng.
Nói xong, anh sải bước dài rời khỏi phòng bệnh.
Ngay lập tức, Chu Hân như một quả bóng xì hơi, ngồi bệt xuống sàn nhà.
Nhà cô lúc này đã rối tung lên, còn tâm trạng của cô thì cũng chẳng khác gì.
Phó Tắc nói đúng, hai tỷ là con số mà cả đời cô không thể với tới.
Nhưng cô có nên chấp nhận dễ dàng như vậy không?
Cô không hiểu được suy nghĩ của Phó Tắc.
Xung quanh Phó Tắc chẳng bao giờ thiếu phụ nữ, người thì gợi cảm, người thì trong sáng, nhưng không ai bên anh được quá một tháng.
Vậy mà cô đã làm thư ký cho anh suốt bốn năm.
Bốn năm qua, cô làm việc cẩn thận, chưa bao giờ dám phạm sai lầm, vậy mà chỉ vì một lỗi lầm nhỏ, cô phải đánh đổi tất cả những nỗ lực của mình và trở thành món đồ thay thế mà anh sắp vứt bỏ.
Nghĩ đến đây, Chu Hân không thể kìm được, mũi cay xè, mắt dần nhòe đi.
Cô đã vất vả lắm mới có thể tồn tại ở thủ đô này. Cô từng nghĩ rằng mình sẽ có một gia đình bình yên bên Lý Mộc và sống một cuộc đời bình thường. Thế nhưng, mọi thứ giờ chỉ còn là ảo mộng.
Cảm giác bất lực từ sâu trong lòng dâng lên, nhanh chóng cuốn lấy toàn bộ cơ thể cô. Những giọt nước mắt nóng hổi cứ thế rơi xuống liên tiếp.
Chuông điện thoại đột ngột reo lên, chói tai và bất ngờ.
Chu Hân vội lau nước mắt, tìm lấy điện thoại. Khi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, cô ngạc nhiên.
“Lâm Mộng.”
Cô lẩm bẩm, như thể vừa bám được vào cọng cỏ cứu mạng, nhanh chóng nghe máy.
Lâm Mộng là người bạn thân nhất của cô ở thành phố này, sinh ra trong một gia đình giàu có.
Họ quen nhau trong một hoàn cảnh rất trớ trêu, nhưng giờ có lẽ chỉ cô ấy mới có thể giúp được Chu Hân.
Đầu dây bên kia, tiếng nhạc ồn ào vang lên.
“Hân Hân, tớ đang ở quán bar, cậu có thể đến đây được không~”
Giọng nói của Lâm Mộng nghe như đang say.
Cúp máy, Chu Hân lập tức tháo kim truyền, thay lại quần áo, lén lút ra khỏi bệnh viện mà không để ý đến y tá, rồi đến địa chỉ mà Lâm Mộng nhắc tới.
Đêm hè nóng bức, không khí ban đêm như ngập tràn hơi nóng. Vừa bước vào quán bar, ánh đèn đỏ rực và mùi nồng nặc của hormone xộc thẳng vào mặt.
Chu Hân cảm thấy không quen với môi trường này, khẽ nhíu mày nhìn quanh, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở quầy bar.
Lâm Mộng với mái tóc uốn xoăn đen óng ả, mặc chiếc váy đen, tay cầm ly rượu, uống hết ly này đến ly khác.
“Mộng Mộng, cậu đang làm gì thế này!”
Chu Hân vội vàng tiến tới, giật lấy ly rượu trên tay bạn mình.
Nghe thấy tiếng của Chu Hân, Lâm Mộng cuối cùng cũng như không còn chống đỡ được nữa, lao vào lòng cô, ôm chặt và nức nở:
“Hân Hân, bố tớ thực sự đã cưới người phụ nữ đó về rồi. Tớ phải làm sao bây giờ!”
“Nhà tớ giờ bị bà ta làm cho tan nát hết cả rồi!”
“Tại sao ông ấy không hỏi ý tớ gì cả? Tớ không muốn có mẹ kế!”
Vai Lâm Mộng run lên từng hồi, Chu Hân nhìn thấy vậy, lòng cũng thắt lại.
Mỗi nhà đều có chuyện riêng.
Chu Hân vốn định nhờ bạn giúp đỡ, nhưng lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng.
Cô không thể nói ra.
Đây cũng không phải là lúc thích hợp.
“Cậu nói có việc cần tìm tớ mà?” Lâm Mộng bỗng chốc tỉnh táo hơn chút, lau nước mắt, nhìn cô qua đôi mắt đẫm lệ.
Chu Hân siết chặt tay, cố nặn ra một nụ cười: “Không có gì đâu.”
“Mộng Mộng, cậu say rồi, để tớ đưa cậu về.” Chu Hân vừa nói vừa đỡ Lâm Mộng dậy.
Lâm Mộng đã say mềm, khuôn mặt đỏ bừng, không còn biết trời đất gì nữa.
Chu Hân cố nén mùi rượu nồng nặc, dìu bạn rời khỏi quán bar. Nhưng vừa bước được vài bước, một lực mạnh kéo cánh tay cô lại.
“Người đẹp, cần anh đưa về không?” Một giọng nói ghê tởm vang lên từ phía sau. Trước khi Chu Hân kịp từ chối, một bàn tay bẩn thỉu đã đặt lên người Lâm Mộng.
Lâm Mộng không phản ứng gì.
Chu Hân giận dữ, kéo Lâm Mộng lại phía sau mình, trừng mắt nhìn tên đó, giọng lạnh lùng: “Bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra!”
Gã đàn ông thấp béo, mặt mũi xấu xí, da thịt mỡ màng chen chúc lên nhau.
Nghe thấy lời cô nói, gã không những không rút lui mà còn làm tới, nụ cười gian xảo càng khiến lớp mỡ trên mặt rung lên.
“Ôi, em gái xinh đẹp, anh đâu có làm khó em đâu. Nhìn hai em gái uống nhiều quá, anh chỉ định gọi vài người bạn đưa các em về thôi mà.”
Nói xong, gã nháy mắt, mấy gã đàn ông khác xung quanh cũng lập tức xông đến, ánh mắt đầy nham hiểm nhìn hai người.
Những người xung quanh đều nghe thấy tiếng ồn ào, nhưng không ai dám ngăn cản.
Tên béo này là tay anh chị có tiếng trong quán bar, gia đình hắn cũng có chút thế lực, thường xuyên dẫn bạn bè đến quán để quấy rối các cô gái đơn độc.
Nhân viên quán bar trước đây từng cố gắng can thiệp, nhưng lần nào cũng bị dàn xếp êm xuôi.
Chẳng hiểu mấy gã này làm cách nào mà các cô gái bị hại sau đó đều không dám báo cảnh sát, đành phải nhẫn nhịn chịu đựng.
Nhìn thấy sự thờ ơ của đám đông xung quanh, Chu Hân cảm thấy báo động trong lòng. Hẳn là bọn chúng đã quen những việc thế này, sợ là không thể thoát được rồi.
Tên béo vừa ra hiệu, mấy gã đàn ông lập tức xông tới, định kéo hai người đi. Dù Chu Hân có giãy giụa đến đâu cũng không thoát nổi.
Cô cố gắng đảo mắt nhìn quanh, mong tìm được ai đó có thể giúp mình.
Và một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện.
Người đàn ông với khí chất lạnh lùng như sương nổi bật giữa đám đông.
Không phải... Phó Tắc sao?
Đang nghĩ ngợi, ánh mắt anh bỗng nhiên ngước lên, chạm vào ánh mắt của cô. Mắt cô sáng lên, vội vàng hét to: “Sếp Phó! Cứu tôi với!”
Anh không hề nhúc nhích.
Chỉ nguy hiểm nheo mắt lại, nhìn cô bị lôi kéo đi trong tình cảnh hỗn loạn.
“Phó Tắc!” Chu Hân hét lớn, giọng cô khàn đi, nước mắt bất giác tuôn rơi.
Trong thoáng chốc, cô có cảm giác rằng anh đã thực sự tức giận.
“Thả họ ra.”
Giọng Phó Tắc lạnh lùng, nhưng trong cái không khí ồn ào của quán bar, nó lại đặc biệt rõ ràng. Chủ quán và vài gã đàn ông đứng bên cạnh anh lập tức đứng dậy, mang theo một bầu không khí lạnh lẽo.
Những người này rõ ràng không phải là đám du côn tầm thường, ánh mắt của họ lướt qua, đầy vẻ khó chịu: “Sếp Phó đang ở đây, ai dám quấy rầy?”
Nghe thấy vậy, gã béo sững người, liếc mắt nhìn về phía những bóng dáng không còn giữ vẻ im lặng ở góc quán. Mắt hắn lập tức rung lên, Phó Tắc!
Danh tiếng của Phó Tắc thì hắn có nghe qua, đó là nhân vật mà hắn không bao giờ dám động đến.
“Thả tay ra! Mau thả ra!” Gã béo giả vờ quát đám đàn em đang lôi kéo Lâm Mộng và Chu Hân.
Mấy gã đàn ông mặt đầy vẻ khó hiểu, nhưng rồi cũng vội vàng thả hai người ra. Định nói gì đó lại bị ánh mắt của tên béo ngăn lại, hắn ra hiệu cho họ mau chóng rút đi.
Cả đám người giống như một lũ linh cẩu bị thu phục, lập tức mất hết khí thế.
Phó Tắc bước chậm rãi tới, đứng trước mặt gã béo, nhìn hắn từ trên xuống.
“Đừng để tao gặp lại mày.”
“Vâng, vâng! Không thành vấn đề! Sếp Phó!” Gã béo cúi rạp người, dẫn theo đám đàn em chuồn thẳng khỏi quán bar.
Phó Tắc quay lại, nở nụ cười nhếch mép, ánh mắt lặng lẽ nhìn Chu Hân. Dù đang cười nhưng lại khiến người khác rùng mình.
“Cảm ơn sếp Phó.”
Chu Hân nghiêm túc nói.
Nếu không có Phó Tắc, có lẽ hậu quả sẽ không thể lường được.
“Xem ra thư ký của tôi cứng cỏi thật đấy, nhanh khỏi bệnh thế. Sao tôi không nghe bác sĩ báo rằng cô được phép xuất viện nhỉ?”
Chu Hân nghẹn lời, không biết phải trả lời thế nào.
Chẳng lẽ lại nói rằng cô lén trốn viện để tránh khỏi bàn tay anh, rồi suýt chút nữa cô và bạn cô đều gặp nạn?
“Đừng hiểu lầm, tôi không phải quan tâm cô đâu. Vậy cô suy nghĩ về chuyện đó thế nào rồi?” Anh không cần Chu Hân trả lời, tiến lại gần cô, giọng nói mang theo chút ý tứ mập mờ.
Cảm giác biết ơn vừa lóe lên trong lòng Chu Hân lập tức biến mất.
Phó Tắc không nhận ra sự thay đổi của cô, khẽ nhướng mày, tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Không hiểu sao, Chu Hân thấy ấm ức. Cô đã làm việc chăm chỉ suốt nhiều năm, vậy mà trong mắt anh, cô vẫn bị xếp chung với những người phụ nữ muốn trèo lên giường anh!
Cô cứng rắn ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe: “Sếp Phó, tôi nghĩ kỹ rồi, tôi không muốn bán thân.”
Phó Tắc khựng lại, nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt anh bỗng lóe lên một tia sáng.
Cô thư ký nhỏ này, có vẻ thú vị hơn anh nghĩ.
Chưa kịp nói thêm lời nào, Chu Hân đã dứt khoát kéo theo Lâm Mộng say khướt rời khỏi quán. Phó Tắc nhìn theo bóng lưng nhỏ bé nhưng đầy kiên định của cô.
Nhỏ bé đến nỗi chỉ cần một chút bất trắc cũng đủ để đánh gục cô.
Có lẽ khi người ta gặp xui xẻo, uống nước cũng bị nghẹn.
Chu Hân không ngờ vừa mới chia tay, vừa bị sếp uy hϊếp, thì ngay lập tức cô lại nhận được một cú điện thoại không ngờ tới.
“Gì cơ? Bố tôi bị thương à?”
Ngay lập tức, đầu óc cô như nổ tung.