Mà cô, Ngô Đan, vừa hay lại chính là một trong những số ít sinh viên Trung Quốc chịu chọn đây là đất nước để du học. Ba năm trước, sau khi hoàn tất đại học trong nước, gia đình cô vốn cũng chẳng khá giả gì, khi đó cô chỉ muốn đi làm càng sớm càng tốt để giảm bớt gánh nặng tài chính của gia đình, nhưng cha mẹ cô, những người hy vọng con gái mình có thể trở thành phượng hoàng, tình nguyện ăn uống tiết kiệm để cho cô ra nước ngoài du học, để tương lai sau khi cô về nước thì sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn.
So với chi phí sinh hoạt và học tập cao ở các nước khác, ngưỡng cửa Hungary vẫn nằm trong khả năng của họ. Vì thế, dưới sự khuyên bảo tận tình của cha mẹ, cô cũng như bao bạn học cùng lớp khác dấn thân vào con đường du học “nước ngoài”, nộp đơn vào trường đại học Roland(3) có lịch sử lâu đời tại Budapest, thủ đô của đất nước Hungary, nơi mà cô tiếp tục được đào tạo chuyên sâu.
Tuy nhiên, cuộc sống “chen ngang” ở nước ngoài khác xa với trí tưởng tượng ở Trung Quốc, mặt trăng ở nước ngoài cũng không tròn hơn Trung Quốc như nhiều người đã nghĩ. Sau khi ra nước ngoài, chênh lệch tâm lý thường là vấn đề mà các du học sinh cần phải đối mặt đầu tiên:
Áp lực học hành, khác biệt văn hóa, cách suy nghĩ của mỗi nơi mỗi khác, tình trạng kinh tế không ổn định, lòng người cũng khó lường…Những vấn đề này ngay cả con trai còn thấy khó giải quyết, huống hồ chi là một đứa con gái yếu đuối như cô? Với nhiều người, đó là quá nhiều thăng trầm rồi. Chỉ những người từng trải mới hiểu được điều này.
Không biết Ngô Đan ở trạm tàu điện ngầm đón tới đón lui bao nhiêu chuyến, cũng chẳng biết có bao nhiêu hành khách nhìn cô với ánh mắt hiếu kỳ. Cuối cùng, vài phút trước khi cả trạm dừng hoạt động cô mới lấy lại được tinh thần, lê đôi chân nặng nề lên chuyến tàu điện ngầm cuối cùng.
Gần nửa đêm nên các toa tàu điện vắng tanh, có toa thậm chí còn chẳng có lấy một bóng người, mà nếu có đi chăng nữa thì họ cũng đều dựa vào ghế, nhắm mắt ngủ gật. Ngô Đan chọn một góc ngồi xuống, ôm cặp sách, cúi đầu mệt mỏi.
Chẳng bao lâu sau, đôi mắt to tròn của cô bắt đầu ngấn nước. Khoảng một lúc nữa, hai hàng nước mắt trong veo đột ngột rơi xuống, lăn dài trên đôi gò má. Cô càng khóc thì lại càng dữ dội hơn, đến mức chẳng muốn dừng lại, tựa như muốn thả trôi hết mọi uất ức trong lòng ra ngoài. Cô nữa nở vùi mặt vào cặp sách trước ngực, tựa như một con đà điểu đang cảm nhận được sự nguy hiểm mà cắm đầu xuống cát.
Ban đầu, tiếng khóc của cô rất uất ức, nhưng khi vùi đầu vào cặp sách, có lẽ cái thứ ánh sáng tối om đó làm cô cảm thấy được thả lỏng hơn nên vì thế tiếng khóc đó lại càng lớn hơn. Trong không gian yên tĩnh, tiếng khóc nức nở của cô truyền đến khắp nơi, truyền đến những toa khác, làm cho những người đang nhắm mắt ngủ gục cũng không tự chủ được mà khẽ mở mắt, cau mày, nhìn trái nhìn phải để tìm ra chủ nhân của tiếng khóc ấy.
Xe điện lướt qua gần mấy trạm, Ngô Đan mới xuống xe. Cô bước ra khỏi nhà ga, chậm rãi đi về nhà. Sau khi khóc nức nở trong tàu điện ngầm, Ngô Đan cũng thấy thoải mái hơn nhiều. Cô lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên má, chỉ cảm thấy ánh mắt chưa xót vô cùng. Nếu như bây giờ có gương, chắc chắn mắt cô sẽ đỏ hệt như một con thỏ.