Hứa Tiểu Hoa đã sớm không ưa Thôi Mẫn, thậm chí nghi ngờ chuyện này do Thôi Mẫn dàn dựng, bèn lạnh lùng nhìn cô ta: “Bằng chứng đâu? Hôm nay các cậu không đưa ra được bằng chứng, đừng nói giáo viên chủ nhiệm, đến hiệu trưởng tôi cũng sẽ không bỏ qua.”
Phương Tiểu Bình vốn đã hơi chột dạ, lập tức nói: “Tiểu Hoa, chỉ là một bánh xà phòng, không cần làm to chuyện…”
Chưa nói xong, Thôi Mẫn đã chen vào: “Chị Bình, người ta có anh trai thăng làm đại đội trưởng, cứng cỏi lắm, em thấy, đã có xương cốt cứng rắn thì đừng làm mấy chuyện thấp hèn, chẳng phải vô duyên vô cớ bôi nhọ anh trai cậu ta sao? Nếu chuyện này truyền đến bộ đội…”
Thôi Mẫn đang nói, không ngờ lại bị Hứa Tiểu Hoa túm lấy cánh tay, lập tức tức tối: “Hứa Tiểu Hoa, cậu làm gì?”
Hứa Tiểu Hoa nén giận, lạnh giọng: “Thôi Mẫn, cậu chỉ dựa vào miệng mà muốn đổ tội cho tôi, chuyện không dễ vậy đâu, đi theo tôi tìm giáo viên chủ nhiệm, hôm nay cậu không đưa ra bằng chứng tôi là kẻ trộm, tôi sẽ xé miệng cậu ra!”
Dù giờ cô đã có ký ức của thế kỷ 21, nhưng tình cảm tốt đẹp của cha mẹ và anh trai nhà họ Hứa dành cho cô cũng khắc sâu trong tâm trí cô. Trước khi qua đời, cha còn lẩm bẩm, may mà chuyện của ông không liên lụy đến tiền đồ của anh trai, nếu không ông sẽ chết không nhắm mắt.
Cô không dám nghĩ, nếu mình vì một tội danh vu vơ mà liên lụy đến anh trai thì làm sao bây giờ?
Trước lời cảnh cáo của Hứa Tiểu Hoa, Thôi Mẫn không sợ, cãi lại: “Hứa Tiểu Hoa, cậu bị tôi giẫm trúng đuôi nên thẹn quá hóa giận à?” Trong mắt cô ta, Hứa Tiểu Hoa như một cục bột mềm nhũn, nếu không có Lý Kiều Kiều che chở, cô ta đã sớm đè bẹp cô rồi, sao có thể để mặc cho cô trêu hoa ghẹo nguyệt trong lớp.
Nghĩ đến quả trứng lớp trưởng Quách Minh Siêu nhờ Lý Kiều Kiều chuyển giao ở căng tin hôm nay, lửa giận trong lòng Thôi Mẫn bùng lên.
Trường đại học lao động này thật sự không phải chỗ cho người ở, cô ta không đợi nổi bốn năm, đã sớm dò hỏi, cha Quách Minh Siêu là lãnh đạo cục giáo dục, đến đây chỉ để lấy bằng, sớm muộn cũng về Hàng Thành làm giáo viên, Hứa Tiểu Hoa dám tranh với cô ta, đừng trách cô ta ra tay độc ác.
Hứa Tiểu Hoa lười nói nhảm với cô ta, gọi Kiều Kiều giúp, Lý Kiều Kiều quen làm việc đồng áng, sức mạnh không nhỏ, một khi túm tay Thôi Mẫn, cô ta không động đậy nổi, ba người đi thẳng đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm trong tòa nhà giảng dạy.
Mạnh Nguyên ở phía sau lo lắng cuống cuồng, hỏi Phương Tiểu Bình: “Chị Bình, giờ tính sao? Chuyện này mà truyền đến tai giáo viên chủ nhiệm, mọi người chẳng ai được yên đâu.”
Phương Tiểu Bình lại hơi thất thần, cúi mắt, hồi lâu mới hỏi: “Tiểu Mạnh, vừa rồi Thôi Mẫn nói anh trai Tiểu Hoa thăng làm đại đội trưởng bộ đội rồi à?”
Mạnh Nguyên ngẩn ra, gật đầu: “Vâng, hình như là vậy.” Ngừng một chút lại nói: “Anh trai Tiểu Hoa đã thăng làm đại đội trưởng, sau này chắc chắn không thiếu một hai cái bánh xà phòng, chị Bình, Tiểu Hoa hoàn toàn không có lý do trộm xà phòng của chị.”
Phương Tiểu Bình lẩm bẩm: “Đúng vậy, cô ấy không thiếu.”
Kinh Thành, nhà họ Hứa.
Tào Vân Hà mang hai hộp bánh ngọt về, vừa vào phòng khách đã thấy mẹ chồng Thẩm Phượng Nghi đứng bên điện thoại, dáng vẻ bất an, cười hỏi: “Mẹ, mẹ đợi điện thoại của ai sao?”
Bà cụ ngẩng đầu thấy con dâu lớn về, khẽ thở dài: “Mẹ còn do dự có nên gọi cho bạn của Tiểu Vũ ở cục giáo dục, nhờ cô ấy nhắn với Tiểu Vũ không, mẹ sợ lần này cũng như mấy lần trước, lại mừng hụt, con không biết đâu, mỗi lần con bé vui vẻ mà đi, lúc về cả người lại như mất hết sức sống, mẹ nhìn mà không đành lòng.”
Bà cụ ngừng một chút, lại tự nói: “Nhỡ lần này thật sự là Tiểu Như thì sao! Chẳng phải Vạn Khương Tảo nói đứa trẻ này giống hệt Tiểu Vũ hồi trẻ sao? Sao trên đời lại có chuyện trùng hợp vậy chứ?”
Tào Vân Hà bước lên nắm tay bà, an ủi: “Mẹ, con đã nhờ anh con đi xem xét tình hình trước rồi, nếu đúng như Vạn Khương Tảo nói, chúng ta nói với em dâu sau cũng không muộn,” lại thở dài: “Mấy năm nay em đâu cũng không dễ dàng, để tìm được Tiểu Như, em ấy vẫn luôn dạy học ở các huyện phía nam, chỉ mong dò được chút tin tức của Tiểu Như, không biết kẻ khốn kiếp nào đã bế Tiểu Như đi, hại em hai và em dâu bao năm nay…”
Những lời còn lại, Tào Vân Hà không nói, bà cụ tiếp lời: “Aiz, hy vọng lần này là tin tốt. Không được, mẹ vẫn phải nói với Tiểu Vũ, con bé đã dặn mẹ rồi, có tin tức thì nhất định phải nói với con bé, dù là giả, cũng phải để con bé tự xác nhận mới được.”
Tào Vân Hà còn định khuyên thêm, nhưng thấy bà cụ đã bấm số, đành ngồi xuống, nghe bà cụ gọi điện.