"Game bắn súng," Lục Gia Minh buột miệng: “Đi ăn bọn gà.”
"Chơi game bắn súng à?" Tiểu Bảo ngơ ngác nhìn Lục Gia Minh, "Gà nằm trong điện thoại à? Vậy ăn thế nào? Chẳng lẽ phải ăn luôn cả điện thoại?"
Lục Gia Minh bị câu nói ngây thơ của cậu nhóc làm cho cười nghiêng ngả: "Hahaha! Xin lỗi Tiểu Bảo, lỗi của anh, anh không giải thích rõ."
"Game này tên là PUBG, bọn anh thường gọi là "chơi bắn súng", nói mãi thành quen rồi."
Tiểu Bảo dường như hiểu được đôi chút, "Ồ" một tiếng: "Vậy chơi như thế nào ạ?"
"Nói đơn giản là trong bản đồ, em phải tìm trang bị, nhặt súng," Lục Gia Minh giải thích, "sau đó bảo vệ mình, phối hợp với đồng đội để tiêu diệt kẻ xấu."
"Vậy ai là kẻ xấu ạ?" Tiểu Bảo hỏi.
"Tất cả những người không cùng đội với mình đều là kẻ xấu," Lục Gia Minh nói rồi quay sang gọi lớn, "Anh Ba, vào game đi, hai ta cùng chơi cặp đôi!"
"Tại sao không gọi em?" Lục Vũ Hiên tỏ vẻ bất mãn nhìn Lục Gia Minh.
"Vì em gà quá," Lục Gia Minh không thèm ngẩng đầu, "đi mà tìm qυầи ɭóŧ của em đi, ngoan nào."
Lục Vũ Hiên hậm hực hừ một tiếng, lườm Lục Gia Minh một lúc rồi cũng đành đi tìm chiếc qυầи ɭóŧ yêu thích của mình.
Tuy nhiên, dù không tham gia vào trận đấu, nhưng giọng của cậu ta thì vẫn không ngừng vang lên, lúc xa lúc gần.
"Gió nhẹ nhàng! Tôi nghe thấy tiếng của bạn! Bạn thì thầm với tôi! Phải chú ý đến tâm trạng của mình! Mưa nhẹ nhàng! Tôi nghe thấy tiếng bạn thì thầm..."
Tiểu Bảo tinh mắt nhận ra, trên trán Lục Gia Dương đã xuất hiện gân xanh, tay cầm điện thoại của anh ta cũng run lên nhẹ.
"Im ngay!" Cuối cùng anh ta cũng nổi giận, "Nếu em còn hát nữa, anh sẽ khâu miệng em lại!"
"Em không im!" Lục Vũ Hiên dũng cảm đáp lại, "Các anh không chơi với em, giờ còn không cho em tự vui nữa, thật quá đáng!"
Tiểu Bảo thầm nghĩ trong bụng, “Anh Năm à, giọng hát của anh cũng quá đáng lắm rồi.”
Lục Gia Dương mở miệng định nói, có lẽ trong lòng vẫn còn chút thương yêu em trai, nên cuối cùng chỉ nghiến răng nghiến lợi: "Vậy thì em đổi bài khác mà hát! Bài này nghe quá dở rồi!"
"Được thôi," Lục Vũ Hiên bĩu môi, liền đổi sang bài khác.
"Nếu em không còn yêu anh! Thì hãy trả trái tim cho anh! Em dùng tình yêu đánh cắp thanh xuân của anh! Còn anh thì chẳng còn gì nữa! Ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không còn cho anh mặc..."
"Nếu em còn yêu anh! Thì đừng nói gì nữa! Hãy cùng anh chạy đi! Đừng suy nghĩ nhiều nữa! Chết tiệt, không có qυầи ɭóŧ thì làm sao mà chạy, chẳng lẽ chạy tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ?"
Lần này ngay cả Lục Gia Minh cũng không chịu nổi nữa, đang chơi thì bị người ta bắn trúng đầu chết ngay lập tức. Anh vứt điện thoại xuống, chạy ra ngoài túm lấy cổ áo sau của Lục Vũ Hiên, xách như xách gà con và lôi cậu vào phòng.
"Làm gì đấy?" Lục Vũ Hiên la lên, "Em hát không hay sao?"
"Hay chứ, hay quá cơ!" Lục Gia Minh cố gắng kiềm chế cơn giận, "Anh chưa bao giờ thấy ai hát lạc điệu nhiều thế, hôm nay đúng là mở mang tầm mắt rồi!"
"Ơ..." Lục Vũ Hiên ngẩn ngơ một lúc, "Anh đang khen em đấy à?"
Lục Gia Minh: "..."
Anh tức đến chết mất, nếu có chuyện gì thì cứ đốt nhang báo cho anh biết.
Lục Gia Dương với gương mặt tái nhợt nhìn Lục Vũ Hiên, hơi thở yếu ớt: "Anh Ba xin em, đừng hát nữa được không? Người khác hát thì kiếm tiền, còn em hát thì gϊếŧ người đấy."
Lục Vũ Hiên: "..."
Lục Vũ Hiên thấy hai người kia cứ khăng khăng bôi nhọ giọng hát của mình, bĩu môi và đưa ánh mắt đầy uất ức nhìn Tiểu Bảo.
"Tiểu Bảo, em nói xem, giọng hát của anh thật sự khó nghe đến thế sao?"
Tiểu Bảo bất chợt thấy khó xử vô cùng.
Tại sao lại ném câu hỏi khó thế này cho cậu chứ!
Đối diện với gương mặt nhăn nhó đầy tủi thân của Lục Vũ Hiên, Tiểu Bảo vắt óc suy nghĩ hồi lâu mới đáp: “Không… không khó nghe đâu, anh năm.”
“Thật không?” Đôi mắt Lục Vũ Hiên lập tức sáng lên.
“Ừm ừm, chỉ là... hơi có chút không hoàn hảo thôi,” Tiểu Bảo vội vàng bổ sung, “Nhưng thế này cũng tốt mà, nghe mãi cái gì chuyên nghiệp quá cũng chán, thỉnh thoảng đổi khẩu vị cũng hay.”
“Đúng đúng!” Lục Vũ Hiên nhanh chóng chấp nhận lời giải thích này và gật đầu tán thành.
Lục Gia Dương và Lục Gia Minh nhìn nhau rồi cùng giơ ngón tay cái lên.
Tiểu Bảo cười ngượng với họ.
“Thôi được rồi, em tiếp tục tìm qυầи ɭóŧ của em đi,” Lục Gia Minh nói, “Bọn anh chơi tiếp đây.”
“Các anh cũng giúp em tìm chứ!” Lục Vũ Hiên phàn nàn, “Một mình em tìm thì chậm lắm!”
Lục Gia Minh nhìn cậu: “Thì có gì khó tìm đâu, qυầи ɭóŧ trong nhà cũng chỉ để ở mấy chỗ đó thôi, không trong tủ quần áo thì phơi ngoài sân, em còn định tìm ở đâu nữa? Không lẽ đem xào trong chảo à?”
“Em biết mà!” Lục Vũ Hiên cau mày khổ sở, “Nhưng mà em vẫn tìm không ra.”
Tiểu Bảo bỗng nhiên thấy hứng thú với chiếc qυầи ɭóŧ biến mất kia, giọng non nớt hỏi: “Anh năm, rốt cuộc là qυầи ɭóŧ thế nào mà anh lại quan tâm vậy?”