Vừa dứt lời, Tiểu Bảo nhanh chóng đứng bật dậy, chạy vào phòng khách, lấy hai cốc nước đầy, rồi lon ton chạy trở lại. Cậu đưa một cốc cho Lục Gia Dương và giữ lại một cốc cho mình.
“Giờ thì được rồi.” Tiểu Bảo kéo ghế, ngồi đối diện với Lục Gia Dương, “Anh Ba kể từ từ thôi nhé.”
Lục Gia Dương cười dở khóc dở: “Bảo bối, em thật là chu đáo.”
“Nếu em muốn biết, anh sẽ kể sơ qua cho em nghe.”
“Khi còn nhỏ, anh đã có sở thích khác biệt với các bạn cùng tuổi. Dù điều đó không ngăn cản anh chơi đùa cùng họ, nhưng trong khi họ chơi đồ chơi hoặc xem hoạt hình, anh lại thích nghe nhạc và bắt chước những người nhảy trên tivi.”
Lục Gia Dương uống một ngụm nước, rồi tiếp tục: “Bố mẹ phát hiện ra sở thích này của anh, họ nghĩ rằng trẻ con học nhiều kỹ năng là điều tốt, nên đã lập tức cho anh đăng ký lớp học chuyên nghiệp.”
“Anh đã học suốt sáu năm, khoảng thời gian đó gắn liền với toàn bộ thời tiểu học của anh. Trong lĩnh vực này, anh đã giành được rất nhiều giải thưởng, bố mẹ thực sự rất vui vì điều đó. Anh sống bận rộn nhưng cũng rất mãn nguyện, dù có ngã bao nhiêu lần anh cũng không sợ.”
“Chính vì bố mẹ chưa bao giờ tỏ ra bất mãn, nên anh luôn nghĩ rằng họ ủng hộ ước mơ của mình.” Lục Gia Dương cười buồn, “Nhưng cuối cùng, đó chỉ là suy nghĩ của anh mà thôi.”
“Tại sao vậy?” Tiểu Bảo nhìn vẻ mặt trầm buồn của anh, không khỏi cảm thấy thương, “Ước mơ của anh Ba là trở thành ngôi sao lớn ư? Đó là điều tốt mà.”
“Được đứng trên sân khấu, tỏa sáng rực rỡ và được yêu mến bởi vô số người hâm mộ, nghĩ theo cách đó thì đúng là điều tốt,” Lục Gia Dương nói, “Nhưng lời của bố mẹ đã khiến anh tỉnh khỏi giấc mộng đẹp và đối mặt với thực tại.”
“Nhà chúng ta không nghèo, nhưng cũng không thể gọi là giàu có. Cả nhà sống đủ ăn đủ mặc là đã tốt rồi, nhưng với một gia đình bình thường như chúng ta, việc trở thành ngôi sao và bước chân vào giới giải trí quá xa vời.”
“Ước mơ đó giống như một hố sâu không đáy, chúng ta không có đủ tiền để ném vào, cũng không có quyền lực và mối quan hệ để giành lấy những cơ hội vốn đã khan hiếm. Đó là một canh bạc lớn, một khi thua, tất cả đều sẽ mất trắng.”
“Vì vậy, trong mắt bố mẹ, con đường này quá khó khăn. Anh biết họ không muốn anh phải chịu khổ, cũng không hy vọng một ngày nào đó anh sẽ hối hận về sự lựa chọn này, nên từ khi anh học cấp hai, họ đã dập tắt ước mơ của anh.”
Lục Gia Dương nhắm mắt lại, giọng nói có chút khàn: “Anh không trách họ, nhưng thực sự rất khó để không cảm thấy buồn.”
“Anh đã kìm nén hơn hai năm. Đến năm cuối cấp, anh không thể chịu đựng nữa, lục lại chiếc CD của thần tượng mà anh yêu thích từ nhỏ, nghe đi nghe lại mấy bài hát cũ đến hàng chục lần. Lúc đó anh mới nhận ra, khi ước mơ đã bén rễ trong lòng, dù thời gian có qua bao lâu, chỉ cần chạm nhẹ, nó sẽ lại nảy mầm.”
“Vì vậy anh đã hạ quyết tâm, chạy đến nói với bố mẹ rằng, nếu anh có thể thi đỗ vào trường trung học phổ thông trực thuộc Đại học Nhân dân, hãy cho anh một cơ hội nữa để tham gia cuộc thi tuyển chọn nghệ sĩ toàn quốc vào năm lớp 11, cơ hội cuối cùng để anh đấu tranh cho ước mơ của mình.”
Lục Gia Dương thở dài một hơi, xoa mặt rồi lẩm bẩm: “Anh đã đỗ vào trường cấp ba, và giờ lớp 11 cũng sắp đến, nhưng bây giờ anh lại thấy mơ hồ hơn bao giờ hết.”
“Tương lai và ước mơ, rốt cuộc anh nên chọn cái nào đây?”
Tiểu Bảo lắng nghe say mê, nước trong cốc từ lúc nào đã nguội ngắt. Cậu có thể cảm nhận được sự bối rối và do dự của Lục Gia Dương, và cái chết của bố mẹ chắc chắn đã khiến ước mơ trở thành ngôi sao của anh càng thêm trắc trở.
Tiểu Bảo không biết nói gì để an ủi anh, cũng không thể thay anh đưa ra quyết định. Nghĩ một lúc, cậu mới nhẹ nhàng lên tiếng.
“Không sao đâu anh Ba, anh đừng vội. Từ giờ đến khi khai giảng vẫn còn thời gian mà, cuộc thi đó cũng còn lâu mới diễn ra, đúng không? Em tin là anh sẽ tìm được câu trả lời!”
Vừa nói, Tiểu Bảo đứng dậy, kiễng chân xoa đầu Lục Gia Dương: “Bất kể anh Ba chọn cái gì, Tiểu Bảo sẽ mãi mãi ủng hộ anh. Dù anh có trở thành ngôi sao hay không, em và các anh vẫn sẽ là những người hâm mộ trung thành nhất của anh.”
Lục Gia Dương cảm thấy mũi cay cay, suýt nữa thì rơi nước mắt, anh ôm lấy cậu bé trước mặt vào lòng.
“Cảm ơn em, bảo bối,” Lục Gia Dương dịu dàng nói, “Anh sẽ suy nghĩ thật kỹ, sẽ không để mọi người phải thất vọng nữa.”
“Vâng vâng,” Tiểu Bảo ngọt ngào cười rồi làm như người lớn, vỗ nhẹ lưng anh: “Ngoan nào ngoan nào.”
Lục Gia Dương bật cười: “Cái cảnh này, làm anh trông cứ như con nít ấy nhỉ.”
Hai người nhìn nhau, đều thấy nụ cười chân thật và ấm áp trong mắt đối phương.
Không khí yên tĩnh chẳng kéo dài được bao lâu, thì nghe thấy tiếng cửa phòng khách bị đẩy mạnh, một bài hát với nhịp điệu mạnh mẽ vang lên từ điện thoại ai đó.
Cả hai quay đầu nhìn về phía tiếng động, thấy Lục Gia Minh đang quay lưng lại, làm gì đó trong phòng. Thi thoảng, anh còn vung tay, lắc hông theo nhạc, nhưng chẳng ai rõ anh đang nhảy kiểu gì.
Nếu không phải vì thân hình đẹp và gương mặt ưa nhìn của anh, điệu nhảy này đúng là không dám nhìn thẳng.
Lục Gia Dương kéo Tiểu Bảo vào phòng khách, vừa đến gần đã không nhịn được cười lớn: “Tôi xin cậu đấy, đừng nhảy nữa. Cái điệu lắc lư của cậu trông y như kẻ trộm chó ấy.”
“Xùy!” Lục Gia Minh không hài lòng: “Chỉ có anh được tập từ sáng sớm, em không được nhún vài cái à?”
Nói xong, anh càng nhảy hăng hơn, khiến Lục Gia Dương cười không ngừng.
Chỉ có Tiểu Bảo là nhận thấy nụ cười giấu kín nơi khóe miệng của Lục Gia Minh.
Anh Tư rõ ràng là cố ý mà.
Chẳng biết anh đã lén nghe được bao lâu rồi.