Sau đó, cậu chỉnh lại tư thế ngồi, chỉ tay ra ngoài cửa sổ: "Vừa nãy em thấy anh Ba đang gập người, nên thử làm theo, nhưng khó quá à, em nhấc chân lên mà không giữ được thăng bằng, thế là vô tình ngã vào người anh Năm."
"Gập người?" Lục Vũ Hiên nhìn ra sân rồi bật cười, "Không phải đâu, Tiểu Bảo, anh Ba đang ép chân đấy, anh ấy ngày nào cũng luyện tập, nói là để tăng độ dẻo dai cho cơ thể."
"Nhưng anh Ba có đau không ạ?" Tiểu Bảo vừa lo lắng vừa tò mò hỏi, "Vừa nãy em chỉ căng chân một chút mà đã thấy đau rồi."
"Đó là vì chúng ta chưa tập, gân cốt còn cứng," Lục Vũ Hiên ngáp, "Anh Ba thì từ nhỏ đã bắt đầu luyện tập rồi, mấy năm gần đây không tập, nhưng với anh ấy thì giờ luyện lại cũng không quá khó."
Nghe xong, Tiểu Bảo lại có cả tá câu hỏi trong đầu, nhưng nhìn thấy anh Năm đã nằm xuống và mắt thì díu lại, cậu quyết định ra sân hỏi anh Ba vậy.
Tiểu Bảo cẩn thận kéo lại chiếc chăn mỏng đắp trên người Lục Vũ Hiên, đảm bảo nó che kín bụng anh, rồi cậu mới nhẹ nhàng rời khỏi giường, rón rén bước ra khỏi phòng.
Vừa mở cửa phòng khách, cậu đã nghe thấy giọng ngân nga khe khẽ của Lục Gia Dương ngoài sân. Dù không có lời hát, nhưng chỉ riêng âm sắc và giai điệu đã khiến người nghe cảm thấy thư thái, như đang được tắm mình trong gió xuân.
Tiểu Bảo vô thức đứng ở cửa, lặng lẽ ngắm nhìn anh rất lâu, như thể không muốn phá vỡ âm thanh dịu dàng ấy, im lặng lắng nghe.
Cuối cùng, chính Lục Gia Dương là người phát hiện ra cậu trước.
"Em dậy rồi à, bảo bối?" Lục Gia Dương mỉm cười nói, "Sao đứng đó không lên tiếng?"
"Em đang nghe anh Ba hát, tự dưng nghe say mê quá," Tiểu Bảo vội vẫy tay khi thấy anh Ba hạ chân xuống và bước về phía mình, "Không sao đâu anh Ba, anh cứ tập đi, em chỉ đứng đây nhìn thôi, sẽ không làm phiền anh đâu."
Nhìn cậu em nhỏ rụt rè, sợ gây phiền phức cho người khác, Lục Gia Dương vừa thấy xót xa vừa đau lòng, nhưng anh không để lộ ra ngoài, vẫn nở nụ cười tươi và dang rộng đôi tay.
"Em nói gì thế, ngốc à, em là quan trọng nhất với anh mà. Giờ nhiệm vụ chính của anh là ở bên cạnh em, làm sao mà để em một mình được chứ? Hay là em không muốn anh Ba ở bên?"
"Không phải đâu!" Tiểu Bảo lắc đầu liên tục, "Em thích anh Ba lắm mà!"
Nghe câu này, nụ cười trên mặt Lục Gia Dương càng rạng rỡ hơn, anh đứng thẳng lưng, "Vậy thì còn không mau lại đây cho anh Ba ôm một cái, anh đã giang tay chờ cả phút rồi đấy."
Tiểu Bảo cười hì hì, chân ngắn nhưng chạy nhanh về phía Lục Gia Dương, nhảy vào lòng anh.
"Đêm qua em ngủ ngon chứ?" Lục Gia Dương cúi đầu, dịu dàng hỏi, "Thằng nhóc Vũ Hiên ngủ không yên, nó có đá vào em không?"
"Không có đâu ạ," Tiểu Bảo ôm lấy eo anh, giọng ngọt ngào, "Anh Năm gần như không động đậy cả đêm, cứ ôm em suốt thôi."
Lục Gia Dương: Đột nhiên thấy ghen tị là sao nhỉ???
"À đúng rồi, anh Ba," Tiểu Bảo buông tay, đôi mắt chớp chớp nhìn về phía phòng chính, "Anh Cả và anh Hai đâu rồi ạ? Họ chưa dậy sao?"
"Họ đi học từ sớm rồi," Lục Gia Dương đáp, "Vì hai người họ sắp lên lớp 12 rồi, nên được nghỉ ít, mà nhập học lại sớm."
"Nhưng mà anh Cả đã chuẩn bị sẵn bữa sáng rồi, lát nữa anh sẽ gọi họ dậy, chúng ta ăn luôn nhé."
"Vậy mấy giờ anh Cả và anh Hai tan học ạ?" Ánh mắt Tiểu Bảo tràn đầy mong đợi, "Tối nay chúng ta sẽ ăn cơm cùng nhau chứ?"
Ánh mắt sáng ngời của Tiểu Bảo khiến Lục Gia Dương cảm thấy nghẹn lại trong chốc lát. Anh không muốn làm em trai thất vọng, nhưng cũng thấy cần phải cho cậu bé hiểu về thực tế của gia đình họ.
"Tiểu Bảo à, tối nay nếu anh Hai không đến thư viện, thì khoảng 6 rưỡi là anh ấy sẽ về. Còn anh Cả thì sẽ về muộn hơn, vì sau giờ học anh cả còn phải dạy kèm cho học sinh cấp hai."
Anh ngừng một lúc, rồi bổ sung: "Nhưng cũng không muộn lắm đâu, trước khi em đi ngủ thì anh Cả chắc chắn sẽ về, em vẫn có thể nói chuyện với anh ấy."
Anh biết Tiểu Bảo vừa trở về nhà sau một thời gian dài cô đơn và buồn bã. Những ký ức đau khổ không thể xóa đi ngay lập tức, và cách tốt nhất để giúp cậu hòa nhập với gia đình là các anh phải dành thật nhiều thời gian ở bên cạnh.
Nhưng thực tế của gia đình họ lại không thể giống như những gia đình bình thường khác.
Tiểu Bảo ngẩng đầu nhỏ lên, rồi từ từ cúi xuống, Lục Gia Dương trong lòng chợt cảm thấy lo lắng, vội vàng nói: "Bảo bối à, em đừng buồn nhé. Anh Cả chỉ là quá bận rộn vì vừa phải đi học vừa phải làm việc thôi. Dù sao thì gánh nặng nuôi gia đình đang đè lên vai anh ấy, nên anh ấy mới phải sáng sớm đi và tối muộn mới về nhà như vậy."
"Nhưng em vẫn còn có chúng ta mà. Bây giờ chúng ta được nghỉ hè, không có việc gì thì ngày nào cũng có thể ở bên em. Hơn nữa, anh Cả cũng không bận suốt đâu, chờ lúc anh ấy nghỉ ngơi, chúng ta sẽ cùng nhau đi chơi."
"Đừng lo, bảo bối à, em sẽ không bao giờ phải cô đơn nữa."